Vũng Tàu ta và mi

Phượng đỏ xòe tán vươn mình chen lấn giữa núi rừng xanh mát, như thắp lên những nhúm lửa rạo rực báo hè sang. Màu đỏ làm lòng ta rạo rực quá! Vũng Tàu ơi!

Vũng Tàu à! Giữa ta với mi có biết bao mối tơ vương mà chỉ một người mới biết. Lần đầu gặp mi, ta chỉ là một con nhóc tí hin, chẳng thể ghi rõ hình mi vào thước phim kí ức của ta ngoài một mái tóc xanh luôn gợn sóng và buông thõng đến tận chân trời. Đó là lần thứ nhất.

Khoảng 10 năm sau, bỗng một ngày đẹp trời mi trở nên đặc biệt, rất rất đặc biệt đối với ta. Chỉ cần nghe văng vẳng đâu đó hai chữ “Vũng Tàu” là tim ta lại rộn rã những bước nhảy quickstep vui nhộn (ai nghiền “Bước nhảy hoàng vũ” chắc biết ^^). Còn tượng Chúa dang tay trên núi Tao Phùng là nơi ta khao khát được đặt chân đến hơn bất kì nơi đâu, như thể đó là mục tiêu tối thượng của đời ta vậy.

Lại ba năm sau nữa, mi chẳng còn nghĩa lý gì với ta cả (đừng trách ta phũ phàng, vì mi ko biết chuyện gì xảy ra đâu). Và ta đến thăm mi lần thứ hai. Ta chẳng được đắm mình sảng khoái trong biển tóc vĩ đại của mi, nhưng chiếc áo choàng đính những tinh tú lấp lánh mà mi khoác đêm đó đã hút hồn ta, hút cặp mắt ta dán chặt vào mi không thể rời. Lần ấy, lòng ta nháo nhào một hỗn hợp sinh tố cảm xúc mà ta dám chắc chẳng một chuyên gia nào phân tích nổi. Đương nhiên mi cũng chẳng hiểu nổi.

Chẳng bao lâu sau ta lại gặp mi, lần thứ ba đấy nhé. Thật không ngờ, mi kéo bão gọi gió oánh ta tới tấp, oánh tơi tả đến mức quần áo ướt nhem, chân tay đau rát, toàn thân run lẩy bẩy, mắt cay xè không mở nổi. Mi ghét ta à? Mi hận vì bỗng dưng ta thờ ơ với mi sao? Mi thật vô lý. Mi có biết chuyện gì đã xảy ra đâu mà nhẫn tâm dùng bão đuổi ta về.

Ta dừng chân dưới núi Tao Phùng, xuyên ngàn làn mưa ngước lên nhìn tượng Chúa dang tay. Không gian quanh ta quay cuồng, toàn thân ta lại bất động, ta đứng trân trân như một tên khùng bị đóng băng trong cơn mưa. Đây sao Vũng Tàu ơi? Nơi hàng tỉ lần ta khao khát, hình dung, mường tượng. Là đây à? Sao đời trớ trêu quá! Đợi khi người ta hết thèm rồi mới cho. Mà lại cho nhìn và ngửi chứ ko cho nếm, ta không thể trèo lên tượng Chúa được vì mưa bão.

Cũng chẳng bao lâu sau đó, ta lại gặp mi, ồ chỉ mới hôm qua đây thôi mà. Mỗi lần gặp ta mi lại hóa thân thành người khác hay sao vậy. Lần này mi bỗng hóa thành tiên nữ đẹp đến từng milimet. Ăn ở cùng mi hai ngày mà ta ước đc ở lại cùng mi thêm hai năm nữa. Lần đầu tiên, từ độ cao lý tưởng, ta tận mắt chiêm ngưỡng bức tranh phượng đỏ in màu trên nền biển xanh dính liền với bầu trời cũng xanh một màu. Lần đầu ta được thượng đế đặt trên một mỏm đá, dưới bầu trời đêm đầy sao, giữa ngàn con sóng ì oạp, trong vạn nàng gió miên man. Cũng là lần đầu tiên, ta đứng trên cánh tay Chúa, câu nói hài hước: “Ở trên đó mát lắm, gió thổi mún bay đầu lun” vọng về từ tận miền kí ức sâu thẳm nào. Gió mát thật, nhưng đầu ta vẫn còn ngoan ngoãn nằm trên cổ đây này, Người ơi! Xót xa quá!
Little Angel
22/05/2012
P/s: Biết là bài viết khùng khùng nhưng chẳng biết tái bút sao để giải thích cái sự khùng của mình.

Bình luận:
Cứ khùng khùng như vầy cũng được nhé Little Angel.  Em cũng không cần giải thích cái sự khùng của mình đâu, vì chả ai nghe những lời giải thích của người khùng, herher. Với lại, nói về cái gọi là tình yêu thì nhà mình cũng khùng nguyên dàn luôn.
Phamsy
Khùng trong yêu thương, khùng trong hạnh phúc... ta muốn không khùng cũng không được. Cám ơn em vì đã to gan dám khùng cùng Thiên Ân!
Cat Bui
Khen bài này hay nữa thì người ta nói anh thiên vị mất Little Angle, thôi khen hơi hay vậy nha em. Khùng quá ah!
Ti_cuoi2010

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.