Mấy Ai Đang Như Tôi [Giáng Sinh Yêu Thương 2011]

[full-post]
MẤY AI ĐANG NHƯ TÔI?

Anh Xuân đi gọi mời bạn Hè tới
Mùa Hạ sang kéo nàng Thu trở về
Thu bên lề nhường chỗ chị mùa Đông
Và cứ thế, cứ thế, cứ thế mãi.

Chu trình ấy được lặp đi lặp lại như một quy luật vĩnh cửu của tạo hóa: Xuân đi, Hè tới, Thu qua, Đông lại về.. Vòng tròn ấy mãi vẫn vậy, mãi xoay đều, xoay đều không bao giờ thay đổi. Thế nhưng, những con người_tạo vật mang cảm xúc, những cảnh vật thiên nhiên muôn màu muôn vẻ và muôn thú trăm họ vạn loài….những thứ đó không đứng yên mà ngược lại, luôn đổi thay, vân động trong những giai đoạn ấy. Là một trong muôn vàn ấy nên tôi cũng vậy.

Bây giờ đang là tháng 12, đang mùa Vọng trong lịch phụng vụ, là mùa thi cử trong lịch biểu nhà trường, là mùa Đông trong bốn mùa của thiên nhiên. Và cứ mỗi độ tháng này, Đông về, tiết trời lại thay đổi. Đông mang đến một âm điệu khác hẳn. Không điệu đà, trao chuốt như sắc xuân; không hừng hực, oi bức những ngày hạ; không dịu dàng, xao xuyến tựa thu buồn nhưng là một bầu khí se lạnh, đầy tinh tế. Sự thay đổi của thiên nhiên ấy đã kéo theo những thay đổi của con người. Một bầu khí mới, một cảnh sắc mới làm nên một tâm trạng mới. Trong tôi bây giờ. Nao nức. Mong chờ.

Tôi bồi hồi nhớ lại những mùa Giáng sinh xưa nơi xứ nhà. Lục lại những kỉ niệm đã hằn sâu vào tâm trí, những ngày ấy ùa về trong tôi rất rõ và đầy sắc màu: là những lúc cùng cha làm hang đá, chăm chút từng mảng một, từng mẫu giấy, từng đường sơn, đèn chớp; những tháng ngày bận rộn vừa lo thi cuối kì vừa tích cực tham gia tập canh thức; để rồi nao nức chờ đợi đêm Giáng sinh, tới lượt tiếp mục mình biểu diễn và hãnh diện với những tràng pháo tay của cộng đoàn; giây phút thiêng liêng cùng bạn bè cất vang lời nguyện cầu trong đêm lễ Vọng. Tôi nhớ có những lúc cả không gian rộng lớn trong màn đêm u tối bỗng vỡ òa, xé nát, tràn ngập trong lời ca tiếng hát của hơn 2000 người dự lễ, làm nên một giàn đồng ca đêm thánh. Tiếp nối là những khoảnh khắc cùng bạn bè dạo phố đêm, dọc theo những con đường trong xóm. Đâu đâu cũng đèn điện, cây thông,đèn ngôi sao, hang đá,…đủ màu sắc, kích cỡ, hình dạng. Từ những núi đá mang đậm chất cổ điển, cho đến những chuồng bò máng cỏ, những ngôi nhà nhỏ mái cói, mái rơm mang đậm tính cách tân, thời đại nhưng vẫn không mất đi nét dân dã, đơn sơ tọa lạc trước sân, thềm các gia đình. Đặc biệt nhất là hang đá ở sân nhà thờ: sừng sững, vĩ đại với dãy núi dài ,ngôi sao dẫn đường sáng lấp lánh, những cây khô phủ đầy tuyết trắng khung cảnh miền sơn cước cung với hệ thống đèn chớp dày đặc rực sáng cả khoảng không rộng lớn… Những giây phút cuối cùng đêm Giáng sinh, khi không gian trở lại cái yên tĩnh của màn đêm lạnh giá cũng là lúc cả đại gia đình tôi sum họp, thưởng thức bữa tiệc mừng Chúa Giáng sinh. Tôi đắm mình trong bản Đêm thánh vô cùng dịu dàng, trầm lắng; quây quần bên bàn tiệc với sâm banh và thưởng thức những món ăn tuyệt vời do chính tay mẹ tôi nấu. Những giây phút ấy, những khoảnh khắc tuyệt vời ấy đem tôi chìm dần vào giấc ngủ êm đềm, êm đềm... Tận trong lòng tôi thầm cảm ơn Chúa vì người đã xuống thế( nên mới có lễ Giáng sinh!), tạ ơn Ngài vì đã cho tôi sinh ra trong một gia đình có đạo, nơi xứ đạo, nhất là ban cho tôi hồng ân được làm con Chúa. Xin cảm tạ Ngài!

Trở về hiện tại tôi giật mình tỉnh giấc, nhận ra Giáng sinh năm nay sẽ là một khác biệt lớn đối với tôi: không tham gia đoàn diễn hoạt cảnh, không cùng cha làm hang đá, không sâm banh và bữa ăn của mẹ…tất cả đều không chỉ vì năm nay tôi đón Giáng sinh nơi thành phố. Nhưng lòng háo hức, niềm vui đón Chúa Hài Đồng trong tôi không vì thế mà tuột dốc. Bạn có bất ngờ không: Giáng sinh nơi đất khách, xa gia đình, làng quê thân thuộc mà vẫn háo hức, vẫn vui vẻ, hớn hở mong chờ sao? Nếu có ai đó hỏi thắc mắc hỏi tại sao thì mình xin bật mí nhé. Đó chính là năm nay mình đón Giáng sinh cùng gia đình Thiên Ân. Ban đầu mình cũng chỉ thấy hơi thích thích qua lời kể của các anh chị, lời giới thiệu chương trình của anh trưởng nhóm thôi. Cho đến khi được gọi tham gia công tác chuẩn bị, mình thật sự bất ngờ. Ban đầu là tham gia diễn văn nghệ; tuy chỉ diễn cho nhóm xem nhưng được đầu tư rất công phu, ngoài hát múa còn có cả diễn nguyện, game show. Tập dượt gần cả một tháng trời. Rồi đến những ngày cuối tuần đi làm hang đá, anh chị em tâp trung rất đông, đông lắm. Các anh trai thì lo dựng khung, dán giấy , giăng đèn. Các chị em thì lo phần trang trí cây thông, làm quà và cả công tác hậu cần nữa: nước, nôi, xôi, chè ấy mà. Cả nhà vừa làm, vừa “tám” chuyện, chọc nhau, cười đùa, lâu lâu ai đó cất lên một khúc nhạc quen thuộc rồi cả nhà hùa theo làm dậy lên cảm giác Noel đang đến gần lắm, gần lắm, thích lắm, thích lắm! 

Tất cả những thứ đó dựng nên trong tôi viễn cảnh một ngày lễ Giáng sinh tuyệt vời, trong một không gian mới, một âm hưởng mới, bên một Gia đình mới_gia đình Thiên Ân. Một chút rạo rực chờ ngày ấy, một chút lo không biết có được như mình mong đợi hay không. Tôi đem tất cả chúng hòa lẫn với những lắng lo, bận rộn của mùa thi cuối kì. Năm nay, tôi không những phải thi các môn học thuật mà còn phải kết thúc khóa giáo dục thể chất bắt buộc nữa chứ. Có vẻ như lo nhiều việc cùng một lúc đã khiến tôi hơi mệt một chút thì phải. Và rồi vào một buổi chiều trong giờ giải lao sau tiết học giáo dục “thể xác”, ngồi uống nước với đứa bạn cùng quê, tôi mang thứ tâm trạng hỗn độn ấy kể nó nghe. Mới nghe tôi nhắc tới cái háo hức, cái lo lắng, nó đã cắt ngang lời tôi với một nụ cười như chắc mẩm đoán đúng: “Chú lo lắng thi không được điểm cao phải không?”. Thấy tôi không đáp,:” Hay chú lại mong Tết đến để có tiền lì xì, sợ lớn rùi người ta cho ít chứ gì?”. Tôi chỉ mĩm cười gật đầu mà không đáp lại. Trong tôi khoảnh khắc chỉ thắc mắc một điều: sao thằng bạn mình chẳng đá động gì đến Giáng sinh nhỉ? Nó cũng là dân có đạo như tôi mà. Sao kì vây? Vương vấn đâu đó trong tôi nỗi hoài nghi: không biết có bao nhiêu bạn trẻ sinh viên công giáo như tôi: đã từng có những mùa Giáng sinh yêu thương bên gia đình, bây giờ được hòa vào không khí chuẩn bị đón Giáng sinh nơi đất khách và nhất là đang mong chờ ngày lễ Giáng sinh sắp tới, mong chờ một cái gì đó thật ý nghĩa, thật thiêng liêng.

Tôi thầm hỏi lòng mình như một điều mong ước “Mấy ai đang như tôi?”
Bùi Quân
Bình luận:
Hi.. thích bài viết này nì ^^
New hope
Trời! Bài này của chú Bùi Quân. Đọc xong tên tác giả mà hết hồn, cứ tưởng những cảm xúc trong veo của bé năm nhất dễ thương nào chứ. hehe
Little Angel
Anh Quân nhiều khi còn hồn nhiền hơn mấy em năm nhất nhiều ấy chứ.
Ti_cuoi2010
Uhm, mấy ai như chúng mình?
Oklahoma

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.