Mùa Trung Thu Đầu

Cũng như mọi năm, ngày 15/8 âm lịch năm nay vẫn là ngày trung thu, tuy nhiên có một sự thay đổi to lớn trong cuộc đời tôi. Năm nay tôi có Trung thu, một cái tết trung thu thật sự.

Từ bé tới giờ tôi có biết trung thu là cái quái gì đâu, chỉ biết rằng đó là ngày mà những đứa trẻ sẽ được gọi tới nhà văn hóa của xóm để được phát một gói kẹo nho nhỏ rồi đi về, mấy cái kẹo cũng chẳng tới là đâu. Năm này rồi năm khác trôi qua, vẫn không có gì thay đổi trong quy cách đón trung thu của những đứa trẻ làng quê, và cứ thế vẫn cứ tiếp diễn.

Thời gian trôi, rồi tôi cũng lớn, tôi phải xa cái làng quê thân thương bé tí tẹo để bước chân vào một thành phố lớn thứ hai Việt Nam, đông đúc và nhộn nhịp. Nhớ lúc mới vào, với dáng vẻ ngây thơ của một thằng nhà quê, không mấy người quen biết, tôi bắt đầu tập thích nghi với cuộc sống mới. Vốn ham vui và thích sinh hoạt, tôi tìm đến Thiên Ân với một cái duyên, cái tình. Nếu vào sớm một vài tuần thì tôi cũng đã được biết đến Trung thu sớm hơn bây giờ ít ra cũng là một năm. Tuy nhiên, có ai đó đã sắp xếp và chuẩn bị cho tôi như thế, buộc tôi phải làm quen, tập tành và học hỏi để đến ngày hôm nay tôi sẽ là người đứng ra tổ chức một chương trình trung thu cho các em nhỏ, tất nhiên là có những người khác cùng đồng hành.

Sau bao ngày chờ đợi thì cuối cùng cũng tới cái ngày ấy. Bước lên xe trong tâm thế háo hức hồi hộp, vừa muốn xem thấy kết quả nhưng tôi cũng muốn nếm trải xem trung thu là như thế nào. Trong cương vị của ban tổ chức, mặc dù không phải làm gì nặng nhọc nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải chạy đôn chạy đáo để lo lắng chuyện này chuyện kia. Dụng cụ không vừa hoặc thiếu, bất giác trời lại đổ mưa, thánh lễ kéo dài hơn dự định… bao nhiêu là vấn đề xảy đến khiến tôi không thể yên tâm. Và rồi niềm vui vỡ òa khi trông thấy bầu trời quang đãng khi lễ xong, thấy sân khấu trở nên lộng lẫy sau khi biên chế, thấy chương trình chạy đúng tiến độ mặc dù có cắt đi 5 – 10 phút phần trò chơi, và đặc biệt là thấy nơi các em một niềm vui hạnh phúc, nơi bố mẹ các em cùng những người có mặt một sự hài lòng, tất cả đều nở nụ cười tươi chen chúc dưới ánh đèn lồng lung linh huyền ảo.

Chương trình khép lại cũng có thể gọi là thành công, mọi người lên xe ra về trong tình cảm của cha xứ, của các bậc hiền mẫu, các anh chị Giáo Lý Viên và đặc biệt là của các em. Khi chuẩn bị là người gần cuối cùng bước lên xe, tôi chợt trông thấy từ ngoài cổng có hai ba ánh đèn lồng le lói tiến vào, hóa ra là của mấy em ở gần nhà xứ bảo mẹ dẫn đường quay lại để tiễn chúng tôi. Thật đáng quý giây phút lúc này, nó đã hóa nên thiêng liêng, quý giá trong sự đơn sơ chân thành của các em.

Kết thúc trong niềm vui, niềm hạnh phúc, lần đầu tiên chính bản thân tôi đã có một mùa Trung thu ý nghĩa, nhưng đâu đó ở một góc khuất trong tâm trí, tôi vẫn còn thấy buồn, vẫn còn nhiều suy nghĩ. Tôi chợt nhớ đến tuổi thơ rồi bất giác nhớ đến quê nhà. Bỗng văng vẳng bên tai câu nói “làm phúc nơi nao để cầu ao rách nát”. Quả đúng là như thế, bao đàn em thơ ở quê nhà cũng có biết trung thu là cái gì đâu. Các anh chị sinh viên mỗi người học mỗi thành phố hằng năm vẫn kêu gọi đóng góp để tổ chức trung thu cho các em thiếu nhi, nhưng ở nơi đâu chứ tại quê nhà vẫn còn chưa được nếm. Tôi nói vậy nghe có vẻ hơi ích kỉ nhưng sự thật thì vẫn là sự thật. Nhớ lại chương trình trung thu vừa rồi, nhìn các em vui vẻ xem văn nghệ, múa lân, vui vẻ nhận quà và rước lồng đèn, ngay trên khuôn mặt bố mẹ các em cũng không thể giấu được niềm hạnh phúc, lòng bỗng chùng lại khi nghĩ về đàn em ở quê nhà vẫn còn chưa biết đến lồng đèn, chưa biết mùi vị của chiếc bánh trung thu. Hằng năm, cứ đến mùa trung thu thì bọn trẻ xóm tôi cũng chỉ chờ đợi có mỗi gói kẹo nhỏ con trong đó có một vài loại kẹo không đáng bao tiền. Bọn nó đâu có dám mơ ước gì xa xôi, được ít cái kẹo ăn là mừng rồi, đâu cần quan tâm gì lồng đèn hay đêm hội.

Nghĩ thế thôi chứ biết sao được, trung thu đến không phải trong dịp hè, nhà thì xa xôi, các anh chị sinh viên mỗi người học mỗi ngã, kinh tế lại thuộc dạng khó khăn, thế nên không biết đến bao giờ những đứa trẻ ở làng quê tôi mới có thể tiếp cận được với cái tết trung thu mà đáng ra là dành cho tụi nó.

Và tôi thầm ước…
Hoàng Quốc
-28/9/2015-

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.