Những thiên thần da nâu bóng, quần áo nhuộm màu đất, tóc nhuộm màu nắng, e ấp dưới cặp mi cong một đôi mắt to tròn, trong trẻo, mở cửa đi vào một tâm hồn trong veo (lý do tôi gọi các em là những thiên thần trong veo)...
“Còn lại nơi ấy mắt biếc, còn lại nơi ấy luyến tiếc…” (Nơi ấy – Hà Okio). Chẳng biết “nơi ấy” của chú Hà Okio là nơi nao, chớ “nơi ấy” của tôi là nơi có những cơn mưa không buồn và những ngọn gió ấm áp, có hàng trăm đôi mắt biếc của những thiên thần trong veo và hàng ngàn luyến tiếc se siết mãi con tim. Kontum chớ đâu!
Trước đi đặt chân lên “nơi ấy”, tôi dọn sạch con tim, dẹp bớt ích kỉ, hẹp hòi và định tâm sẽ yêu thương bất cứ thiên thần trong veo nào tôi gặp gỡ. Thế mà, cảm xúc ngày đầu tiên gói gọn trong ba chữ “muốn về nhà”. Vì nhận ra bản thân kém cỏi trước nhiệm vụ nặng nề, và sự lạ lẫm đẩy tâm hồn vào chốn bơ vơ. Đêm nằm dặn mình: “mở lòng ra đi nào tôi ơi!”; “ừ thì mày chẳng giỏi bằng ai, nhưng mày có thể yêu thương các thiên thần trong veo nhiều hơn ai cả”; “phải làm thân với các thiên thần càng nhanh càng tốt, kẻo vừa kịp gắn bó thì đã phải chia xa”.
Tấm lòng đâu giống như cái cửa, nói mở là mở toang được liền, thôi thì mở miệng ra cười trước đã, và cố gắng nhớ mặt, nhớ tên các thiên thần trong veo. Đến ngày thứ ba thì thành công đã cười lại với tôi, một thiên thần trong veo thủ thỉ vào tai tôi: “Em muốn ở với chị, ăn với chị, ngủ với chị luôn”. Tôi nghe niềm vui nhảy nhót nơi lồng ngực và hăm hở tiếp tục làm quen với mảnh đất lấp lánh mưa này.
Ừ thì làm quen với cái khí hậu buồn cười, ban ngày nong nóng, ban đêm lại rét run, mở mắt ra thấy mưa, nhắm mắt lại nghe mưa. Rồi thì làm quen với rừng núi vây quanh tứ phía, với không gian sống chật hẹp và thiếu tiện nghi. Làm quen với những thiên thần da nâu bóng, quần áo nhuộm màu đất, tóc nhuộm màu nắng, e ấp dưới cặp mi cong một đôi mắt to tròn, trong trẻo, mở cửa đi vào một tâm hồn trong veo (lý do tôi gọi các em là những thiên thần trong veo). Ừ thì làm quen với cái mùi nồng nồng đặc trưng của các thiên thần trong veo, quen đến nỗi lý trí không cho đó là mùi hôi nữa, mà chỉ còn cảm giác thân thuộc. Không quên làm quen với con Bảo Bảo lông vàng với sở thích rất phiêu là nằm ngủ trên gian cung thánh. Và rồi quen với nhà gỗ nền đất, tường tận cái sự thiếu ăn, chạm vào cái nghèo thật rõ, thật sâu, thật thấu, thật đau!
Quen rồi, yêu rồi, cảm giác bơ vơ cũng trốn biệt. Các thiên thần trong veo đón nhận tôi luống cuống một cách nồng nhiệt, nhút nhát một cách ngọt ngào đến lạ. Các thiên thần thỏn thẻn đáp lại nụ cười của tôi. Che mặt cười, cúi đầu cười, nấp sau lưng bạn cười, những nụ cười lấp ló duyên quá trời. Các thiên thần hỏi và nhớ tên tôi ngay ngày đầu tiên. Các thiên thần thích lại gần tôi dù chẳng dám bắt chuyện. Tôi hạnh phúc quá xá khi được các thiên thần tranh nhau đứng cạnh, đi cùng, nắm tay, xách giỏ giúp tôi. Các thiên thần thích được tôi ôm, bế, cõng, quay mòng mòng hay bật ngửa lên trời.
Tôi tưởng mình đang ở trên thiên đàng. Có thiên thần hỏi tôi “chị có lạnh không?”, trong khi tôi mặc áo ấm, còn em mong manh một chiếc sơ mi màu đất, rơi đâu rồi nút áo cuối cùng? Có thiên thần nhắc tôi đi cẩn thận, chỉ cho tôi “chỗ này trơn nè chị”. Lại có mấy thiên thần thả mái tóc rối và bết ra để nhường tôi sợi thun duy nhất, cột cho tôi hàng chục con rít. Khi ngôi nhà thờ lợp bằng tôn và cột gỗ đang oặt ẹo chống chọi mưa gió, có thiên thần len lén nhét vào tay tôi trái nhãn non, hay vài hạt bắp rang còn ấm sực yêu thương. Đi đường có các thiên thần í ới gọi “chị Gà, chị Gà ơi!”. Vui khó tả. Bữa cơm lại có 3 thiên thần hè nhau gắp cái đùi gà duy nhất vào chén tôi, miệng cười tươi rói, “chị ăn đi chị”, trong khi nếu các em được hỏi thích ăn gì nhất, câu trả lời sẽ là “thịt”. Hôm lại có thiên thần xắn chè trôi ra thành từng miếng nhỏ cho tôi ăn, trong khi các em cùng dùng bữa nhưng không được phần tráng miệng đó. Các thiên thần dạy tôi những bài học ngọt lịm.
Càng van xin thời gian đứng lại nó càng cắm cổ chạy, nụ cười đểu còn phảng phất khóe miệng. Đêm cuối cùng ở nơi ấy buồn đến nghẹn thở. Không khóc nổi. Sợ tái tê cái ngày mai không còn các thiên thần bên tôi, lấy nụ cười nào xoa dịu niềm đau đang lở loét? Mưa sẽ lại buồn và gió chẳng còn ấm. Cảm ơn những nụ cười thiên thần ngày qua đã giúp tôi nén nỗi buồn lại mà đón lấy niềm vui, lần đầu tiên, tạm quên được con tim đang rạn vỡ vì tình yêu lớn để chú tâm vào hàng trăm tình yêu nhỏ này. Ừ nhỉ, đem gom lại không lớn hơn à?
Thế rồi chia ly. Tiếng khóc thiên thần vang một mảnh trời Kontum không níu nổi những bánh xe vô cảm của con Mec cà tàng. Kẻ ở người đi biết ai buồn hơn? Lòng đau rã rời ngôn ngữ nào tả nổi? Chỉ còn lại đây những món quà vô giá, chiếc vòng màu tím méo mó, bị thời gian cào xước trầy trụi; chiếc kẹp tóc cũ xỉn hình hoa 6 cánh, gãy mất 3 cánh rồi; sợi dây thêu hoa văn cột ngang trán kỉ niệm ngày rước lễ lần đầu… Nhận quà mà đau thắt. Gia tài của các em còn gì quý giá hơn không? Và đây những dòng thư xiêu vẹo trên trang giấy lấm tấm bùn đất, thường sai chính tả và thiếu dấu câu. “Chị có khẻo không em rất nhớ chị lắm”; “em Y Bảng yêu chị Gà”; “chị ơi em nhớ những ngày chung ta đi chung vơi nhau ngày ấy là ngày em hạnh phúc nhất trong đời”; “em nhớ chị đến nỗi không nuốt nỗi một tô cơm”; “em yêu quý chị Hiền cũng như các chị sinh viên nhưng em lại thích chị Gà tại vì chị Hiền xinh đẹp”; “chị ơi chị lên xe đừng khóc nữa”; “chị Gà em trúc chị đi đương bìn an”…
Chia xa thật rồi! Ly biệt thật rồi! Nếu nàng gió Lâm Đồng có bay đến Kontum một ngày nào đó, xin giúp tôi thủ thỉ vào tai từng thiên thần một, “chị Gà yêu em!”.
P/s: 1. thương cha, thương sơ, thương hội Kontum nữa mà dài quá rồi ko dám viết tiếp
2. Vũ chó chết ơi, đấy là cách gọi trìu mến của chị đó, đừng giận nha. con chó nhà chị còn sống nhe răng mà chị cũng gọi là Muối Tiêu chó chết đó.
Little Angel
25/8/2014
Đăng nhận xét