KÝ ỨC MÙA HÈ
Nhà cậu tôi có cái ao huyền thoại lắm. Chỉ là một cái ao nhỏ nhỏ được đào để nuôi… vịt, tụi con nít trong xóm hay gọi nó là “cái ao c** vịt”. Xung quanh bờ ao ông cậu trồng đầy mía, nhưng đa số đều là chưa kịp lớn thì đã bị chúng tôi bẻ hết ráo, nước trong ao lúc nào cũng đục ngầu, vì lũ vịt Cỏ có bao giờ chịu đứng yên trên bờ đâu. Chỉ có những lúc trời mưa to thì chúng mới lật đật nhảy lên bờ, chui vào mái che. Thường thì mưa xong nước ao sẽ trong được một lúc vì có nước mưa từ trên trời rơi xuống và nước chảy vào từ con suối nối liền với cái ao, nhìn thôi là muốn nhảy xuống tắm rồi. Nhưng đó là những ngày bình thường, còn những ngày độ tháng 7 tháng 8, mùa hè đến… thì cái ao này lại là nơi mà tụi nhóc trong xóm, bao gồm cả tôi chọn làm địa điểm phá phách thường trực.
Chúng tôi quậy rất “chuyên nghiệp”. Cái ao nhà ông cậu hấp dẫn chúng tôi lắm. Buổi trưa trời nắng cháy da mà được ngâm mình dưới ao thì không còn gì đã bằng. Cái ao này có hai phần, một khúc sâu khoảng hai mét và một khúc nước ngang tới ngực. Chơi ở đấy có một sự phân biệt giai cấp rõ rệt. Thằng nào biết bơi thì tắm chỗ sâu, tha hồ bơi, tha hồ bày trò. Vì khúc ao đó vừa rộng mà nước vừa trong. Còn thằng nào cho chuồn chuồn cắn nát cả rốn mà vẫn cứ chìm nghỉm thì đành phải ngậm ngùi qua chỗ cạn để bơi, nhưng mà là “bơi chìm”( càng bơi càng chìm), khúc ao này vừa nhỏ vừa dơ, vì lũ vịt lúc nào cũng chọn chỗ này để tắm và... hành sự. Tôi nhớ mãi đó là hè năm lớp 6, khi trong đám bạn cùng lứa đa số thằng nào cũng biết bơi rồi. Tôi chả rõ là tụi nó tập từ lúc nào, nhưng thằng nào cũng bơi như rái vậy. Chỉ còn đúng hai thằng nhát chết vẫn chưa biết bơi, đó là tôi và thằng Đạt. Giống như thời phong kiến vậy, tụi ở giai cấp “thượng lưu” luôn nhìn tụi “hạ lưu” chúng tôi với ánh mắt khinh rẻ. Rồi chúng tôi vì đố kỵ mà quyết tập bơi cho bằng được. Suốt hè năm đó, trưa nào tôi cũng nhảy xuống cái ao *** vịt để tập bơi, và ngày nào cũng bị bà la sát - tức mẹ tôi tót roi vào mông. Mấy bữa đầu thì bả còn la vài câu, rồi tót cho vài roi. Được một tuần như vậy bả đâm nản, cứ thấy tôi đi đâu về mà người ướt mem là không nói không rằng đem cây tót luôn vài cái rồi xách tai kéo tôi vào nhà tắm. Tập được khoảng một tuần thì tôi chấm dứt thời kỳ bơi chìm, tức là tôi đã bơi được rồi, nhưng vẫn chỉ bơi được ở khúc ao cạn. Khoảng hai tuần nữa tôi mới dám ra chỗ sâu để bơi thử từng đoạn ngắn, rồi đẩy dài khoảng cách, rồi cuối cùng cũng bơi được hết cái ao. Cảm giác lúc đó thực sự là hạnh phúc. Chấm dứt thời kỳ lầm than chịu nhún nhường trước bọn “thượng lưu” đáng ghét, tôi hiên ngang lấn qua chơi chung khúc ao với tụi nó. Từ đó thì không còn sự phân tầng giai cấp nữa. Thực sự đó là lần duy nhất trong đời tính đến bây giờ tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình.
Có một sự thật là nếu bãi chơi là một cái ao thì biết bơi sẽ là một lợi thế lớn. Lúc mới biết bơi, còn ghiền cái trò lặn ngụp dưới nước, tôi tắm suốt cả ngày. Kể cả những lúc trời mưa, khi đám bạn đã về hết, thì tôi với thằng Đạt vẫn không chịu về, lúc đó hai thằng ghiền quá tắm dưới mưa luôn. Thật ra lúc trời mưa thì nước ao ấm lắm. Mà những cơn mưa mùa hè thì vừa to vừa dai dẳng. Nhớ lần đó hai thằng tắm dưới mưa bơi từ bờ bên này qua bờ bên kia để bẻ mía, bẻ xong ngậm vào miệng rồi bơi lại bờ bên này ngồi ăn. Không hiểu sao mía lúc đó ngọt hơn bình thường. Chắc là vì lúc bơi ngược lại,những cây mía đã được rửa bằng thứ nước ao “sạch nhất” nên mới ngọt vậy. Lâu lâu nghĩ lại bất giác lại rùng mình, tự hỏi sao lúc đó mình chơi “khôn” thế.
Đó là hè năm lớp 6, khi mà cái sự trẻ trâu của tôi được đẩy lên tới đỉnh điểm. Những cái hè sau đó, chúng tôi vẫn bày trò phá làng phá xóm, độ “sạch sẽ” của các trò chúng tôi bày ra ngày càng được nâng cao. Cái ao nhà ông cậu vẫn là địa điểm quen thuộc cho những trò trời đánh của chúng tôi. Bơi cho chán, lũ nhóc lại chuyển qua chia phe đập lộn dưới nước, lặn xuống đáy ao móc bùn lên ném nhau tá lả, có thằng bị bùn bay vô mắt, bữa sau thấy con mắt đỏ ngầu, thế mà cứ lì, để vậy chơi tiếp. Lâu lâu nhà ai có trái cây, chúng tôi lại chuyển địa điểm chơi, qua đó hái trộm, xui cho thằng nào đi chung nguyên đám mà bị chủ nhà thấy mặt, là thể nào tối về cũng no đòn. Nhưng mà vui lắm, cái việc tối hôm nay bị no đòn thì chả liên quan gì tới cái việc trưa mai lại đi hái trộm trái cây tiếp cả. Khoảng thời gian đó cứ hè là chúng tôi lại tụ tập lại chơi với nhau. Đến khi vô năm học thì không chơi nữa. Những trò chơi đó không đủ sức hấp dẫn để chúng tôi bỏ học đi chơi. Nên bây giờ nghĩ lại tôi lại vui vì mình có một tuổi thơ đầy dữ dội, mai mốt nếu có con thì mình sẽ kể những chuyện này hoài cho xem.
Khi lũ nhóc chúng tôi lớn hơn một chút thì những trò chơi mùa hè không còn hấp dẫn như trước nữa. Với tâm trí tò mò, hứng thú với những cái mới. Chúng tôi bắt đầu “nghiện” chơi điện tử. Hè năm tôi chuẩn bị lên lớp 9, chúng tôi trải qua một khoảng thời gian khá dài làm bạn tâm giao với bà Bốn, chủ quán điện thử thùng. Loại trò chơi điện tử này lúc đó rất phổ biến, chúng tôi phải mua những thẻ kim loại tròn giống đồng xu để nhét vào máy chơi, mỗi thẻ được chơi một trò. Trưa nào cũng vậy, chúng tôi lại xách xe đạp (dĩ nhiên là phải trốn mẹ) ra thăm bà Bốn. Chúng tôi ghiền tới nỗi mà cứ rảnh thì lại đi, lâu lâu đi mua đồ giúp mẹ còn dư một hai ngàn gì đấy cũng ráng vô thăm bà Bốn cho bằng được. Đến nỗi mà vô năm học rồi chúng tôi vẫn còn chơi. Thậm chí chơi còn nhiều hơn, đắm chìm trong những trò chơi xa xỉ, tôi không còn để ý đến chuyện học hành nữa. Tôi không biết hối hận là gì cho đến khi mọi chuyện bị mẹ tôi phát hiện. Bả la tôi quá trời… Bữa đó lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc, chả biết sao nữa, tôi bắt đầu suy nghĩ. Rồi tôi cũng phát hiện ra cái điều mà ai cũng biết, ham chơi tới mức bỏ bê việc học là tội đáng treo lên cây xử bắn hơn bất cứ tội nào.
Sau dạo đó tôi không chơi điện tử thẻ nữa, mà chuyển sang trò khác có vẻ “tin học” hơn, game online. Tôi chơi nguyên năm lớp 9. Lại một lần nữa tôi biết chịu suy nghĩ. Lần này thì mẹ tôi không phát hiện ra được. Đến cuối năm học, là thời gian ôn thi vào lớp mười… tôi bỏ game. May mà lúc đó tôi ý thức được. Sau này mặc dù học theo ngành công nghệ thông tin, nhưng tôi vẫn không chơi game lại, không hiểu vì sao nữa. Có vẻ như là do tôi phát hiện ra chơi game online thì không vu bằng đi tắm ao (cười).
Kể từ hè năm lớp 9, mùa hè trong tôi không còn tuyệt vời nữa… có lẽ vì những trò chơi phá phách với lũ bạn không còn phù hợp nữa. Thời gian của chúng tôi chủ yếu dành cho việc học. Lúc đó suy nghĩ cũng khác đi một chút, nên cách tôi cảm nhận mùa hè cũng khác đi. Tôi bắt đầu phải ra ruộng phụ mẹ gặt lúa rồi vác lúa về phơi. Đêm đêm lại vác đèn pin đi soi cua đồng. Đi soi cua cũng là kỷ niệm đáng nhớ của tôi, ba anh em mỗi thằng một cái đèn pin đêm nào cũng đi chung với nhau, ra tít mãi đồng xa… tới khuya mới về, có bữa nắt được cả mấy ký, có bữa bắt được nguyên con rắn nước đang mang bầu. có hôm đi ra tới giữa đồng thì trời mưa. Ba anh em chạy muốn són ra quần, vô tới nhà thì thùng cua trống không.
Bây giờ lên đại học mùa hè của tôi cũng hay lắm nhá. Vì phải học Anh Văn nên tôi không về quê nghỉ hè. Ở thành phố chơi, may thay là đứa bạn tôi thích (dĩ nhiên là nữ) chịu đi chơi với tôi. Rảnh rỗi thì tôi lại tham gia một vài hoạt động công tác xã hội. Đi phụ bếp cơm chay được vài tuần, suy nghĩ của tôi thay đổi nhiều lắm. Đúng là cuộc sống ý nghĩ là cuộc sống của sự chia sẻ.
Thời gian trôi , con người thay đổi, suy nghĩ thay đổi, dẫn đến những điều xung quanh họ cũng thay đổi. Cuộc sống ngày càng phát triển, internet đã về tới tận nông thôn, công nghệ đã trở thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống. Bọn trẻ ngày nay không còn đi tắm ao, hay đi phá làng phá xóm nữa. Thay vì chia phe ném đất bùn, bọn nhóc lại chia team để bắn đột kích, thay vì đi hái trộm trái cây rồi ù chạy té khói khi bị phát hiện, bọn nhóc chuyển sang trộm hoa màu của người khác trên trò chơi “nông trại vui vẻ”, (cười) . Cái ao huyền thoại ngày nào rốt cuộc cũng chỉ có lũ vịt là gắn bó lâu dài với nó, thảo nào mà nó có tên là ao c** vịt.
Khôi đẹp trai
30/9/2015
P/s: Tặng mọi người bài hát này[youtube src="Xlc8j71Sho8"/]
Đăng nhận xét