Không Khí Noel Đâu Rồi [Giáng Sinh Yêu Thương 2011]

[full-post]
KHÔNG KHÍ NOEL ĐÂU RỒI
(Giải nhì cuộc thi Giáng Sinh yêu thương 2011)

NOEL 1992: em ngoan ngoãn nằm trong bụng mẹ, vô sự, chưa tí ti đụng chạm với cái lạnh của khí trời quê hương.Chẳng biết Noel là gì.

NOEL 1993: em gần được 1 tuổi rồi. Tiết trời cuối năm lạnh lẽo hanh hao ra sao chẳng hề hấn gì với em,vì em luôn được êm ái trong tã, trong chăn, trong vòng tay ấm áp của mẹ. Vẫn chưa biết Noel là cái chi mô.

NOEL 1997: em là 1 bé ngoan lớp lá. Cơ thể nhỏ nhắn của em bị cái lạnh vùng cao Tây Nguyên vây đến, vồ vã, gió xé ngang người như muốn cắt da cắt thịt. Em ghét nó. Ngày Noel, em được mặc quần áo ấm, xúm xít cùng cả nhà đi lễ, chụp hình, ngắm đèn điện đủ màu sắc nhấp nháy khắp nơi, còn có 1 ông già béo ú màu đỏ với bộ râu vĩ đại phát bánh cho em. Em thích thú lắm. Nhưng không hiểu sao tự nhiên lại thế.

NOEL 2000: em đã là cô trò nhỏ lớp 3 rồi cơ đấy. Thế giới của em đẹp như cổ tích. Ngây thơ tưởng rằng bất cứ nơi đâu cũng có 4 mùa xuân, hạ, thu, đông, em háo hức đón chào mùa đông đến, thích thú với cảm giác ấm thật ấm khi chui vào cái chăn bông dày cui, trùm kín hết cả đầu. Rồi bỗng nhiên bố khuân từ đâu về bao nhiêu tảng đá to ơi là to, xếp lại thành cái hang từ khi nào. Em nghe nói Chúa sinh ra ở đó, nghĩ chắc là Chúa lạnh lắm, vì chỉ thấy đá và rơm chứ không thấy có chăn bông như em. Mẹ vẫn dắt em đi lễ, em háo hức “xem kịch”, rồi ngủ khò trong thánh lễ, mẹ lay em dậy nhận quà của ông già béo ú màu đỏ và ra về, em vừa đi vừa ngái ngủ.

NOEL 2004: em tốt nghiệp tiểu học, đường hoàng bước vào lớp 6. Thích thú lắm khi mùa lạnh đến (em đã biết Tây nguyên chỉ có 2 mùa), cả lớp đứa nào cũng đột nhột béo như heo vì trời lạnh quá phải mặc đến mấy lớp áo. Không khí Noel ngập tràn từ cuối tháng 11.Chưa bao giờ em hồi hộp đón chờ Noel đến thế. Em lăng xăng phụ bố làm hang đá (giờ thì em đã biết đó là chỉ là những tảng đá giả mạo), xôn xao cùng bạn bè tập văn nghệ, thích thú lật mở những tấm thiệp Noel, tất cả đều rộn rã trong khúc nhạc Giáng Sinh xập xình. 24/12 năm ấy cũng là ngày đầu tiên em được rước Mình Thánh Chúa, lần đầu tiên em mặc áo dài. Trời lạnh như cắt, em tung tăng vừa đi vừa chạy nhảy trên con đường làng trải đá nhấp nhô, hai bên đường lung linh ánh đèn từ thật nhiều, thật nhiều hang đá của các gia đình. Em vẫy vùng trong cái lạnh một cách thích thú, đùa giỡn với những làn “khói” cứ phả ra liên tục khi em nói chuyện. Em “phải lòng” Noel thật rồi...

NOEL 2007: em là học sinh cuối cấp, quay cuồng bài vở nhưng cũng không quên cảm nhận không khí Noel đang nhẹ nhàng len lỏi đến từng ngõ ngách của giáo xứ Nghĩa Lâm bé nhỏ. Em đã lớn rồi, tâm hồn mới lớn ngập tràn lãng mạn mộng mơ cho em cảm nhận Noel một cách đầy mơ mộng. Em reo lên ngỡ ngàng vì hoa dã quỳ đã nở vàng dọc hai bên đường, vàng rộm từng bụi dưới ruộng làng, nhuộm vàng luôn cả chân núi phía xa xa. Loài trạng nguyên cũng kiêu hãnh khoe sắc đỏ rạo rực, tuy “so bề số lượng” với hoa quỳ thì “lại là phần thua”. Trời không còn lạnh đến mức làm đứa nào cũng béo hẳn ra vì quần áo, em yêu cái lạnh đó, em thấy rõ ràng nó đang đưa đẩy, thúc ép con người xích lại gần nhau hơn. Lòng em rộn lên vì yêu thương ngập dần đầy. Noel tuyệt quá !!! Nhưng hình như hang đá không còn nhiều như ngày trước, những tấm thiệp Noel cũng thưa dần, đi lễ chẳng thấy ông già Noel đâu cả. Em khựng lại một thoáng băn khoăn: Mọi người bận rộn quá chăng?

NOEL 2010: em thuộc top những đứa học sinh già nhất rồi. huhu... Vắt chân lên cổ chạy đua với bài vở chuẩn bị vượt vũ môn, chẳng biết tháng ngày trôi đến nẻo nào rồi. Mà trời cũng vô tình lắm, chẳng thèm lạnh, chẳng thèm nổi gió nhắc em rằng Noel sắp đến rồi. Loài dã quỳ vẫn nhẫn nại khoe sắc vàng dù đã bị chặt phá gần hết, và chẳng còn mấy ai để ý đến chúng. Em ngỡ ngàng chẳng nhận được tấm thiệp nào, cũng chẳng còn thời gian múa may quay cuồng chuẩn bị văn nghệ. Noel đến gần lắm rồi mà nhà em vẫn chưa làm hang đá, trong làng cũng chỉ mới thưa thớt vài cái, toàn đèn điện, dây kim tuyến, hột châu lấp lánh... còn đâu nét đơn sơ, mộc mạc của chiếc hang đá ngày nào? Đêm 24, sau khi chạy show hết 5 tiết học chính khóa, 4 tiết học phụ đạo và 2 ca học thêm, em như con cá đuối trườn đến nhà thờ, mỏi mệt, chỉ muốn dựa vào lòng Chúa ngủ một giấc thật ngon, chẳng thiết gì nào hang đá, nào canh thức, nào văn nghệ, nào quà bánh (mà em cũng quá tuổi được nhận quà bánh của ông già Noel mất rồi). Em nghe nói hang đá năm nay đầu tư hoành tráng lắm, kinh phí lên đến vài chục triệu, chương trình canh thức cũng rất “hiện đại hóa” với loa, đèn chớp, bình xịt tuyết, máy tạo khói... chị diễn vai Đức Mẹ vừa đẹp vừa sành điệu, văn nghệ thì toàn váy ngắn nhảy nhạc hàn, quần thụng nhảy hiphop. Ôi sao mà sáo rỗng quá !!! Bơ vơ, trống trải, em mơ màng lội ngược dòng kí ức, khát khao tìm lại chút bầu khí Giáng Sinh năm nào...

NOEL 2011: người ta gọi em là sinh viên. Nghe mới đau đớn làm sao! Em không muốn lớn lên đâu mà! Tháng 12 rình rập, rồi ùa đến vồ vập lúc nào em không hay. Sài Gòn chỉ 1 màu thời tiết, không dã quỳ, không trạng nguyên, không nhạc, không thiệp Giáng Sinh, không hang đá... làm sao em nhận ra Noel được đây??? Xa quê hương, em nhớ lắm! Thèm làm sao một chút se lạnh, một chút ấm áp tình người. Em muốn đi tìm, muốn cảm nhận, muốn chạm vào, muốn hít đầy buồng phổi cái không khí Noel nhiệm mầu cho thỏa nỗi nhớ. Em lang thang Internet, nhờ bác Google tìm dùm vài bản nhạc Noel sôi động, rồi tai đeo headphone, tay lách cách bàn phím viết bài dự thi “Giáng Sinh yêu thương”, nhưng sao vẫn thấy tâm hồn mình chẳng thể rạo rực như những bản nhạc kia. Em nghe nói Noel xa nhà chỉ có hai kiểu: một là đi chơi với người yêu, hai là trùm mềm khóc một mình. Em biết chắc mình thuộc loại hai rồi. Vậy mà ngờ đâu em lại thuộc loại một. Nhưng người yêu em không chỉ có một, mà là cả một gia đình lớn mang tên Thiên Ân. Em sẽ chơi thâu đêm với “ người yêu” em, hy vọng ở nơi ấy, em sẽ tìm được bầu khí thánh thiện, an lành mà rạo rực của mùa Giáng Sinh mới, để không còn phải tự hỏi trong lạc lõng bơ bơ: “ Không khí Noel đâu rồi ?!” 

Thế đấy! Em lớn lên cùng sự thay đổi chóng mặt của thế giới. Mới ngày nào Noel đầy diệu huyền với khí trời lạnh giá và tình người ấm áp. Vậy mà chỉ một thập kỉ đi qua, Noel chỉ còn là cái nóng hừng hực và tình người giá lạnh. Người người bị cuốn vào vòng xoay đầy mê hoặc của tiền tài, danh vọng... vô tình đẩy Thiên Chúa xa thật xa mình, chẳng thèm dành cho Ngài một góc nhỏ nào đó trong tận sâu tâm hồn. 

Trần gian ơi! Xin đừng quên mừng sinh nhật Chúa Hài Đồng. Chắc Ngài sẽ buồn lắm đấy...
-Little Angel-

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.