GIÁNG SINH YÊU THƯƠNG
“Mùa Giáng Sinh năm nay tôi lại vui mừng Chúa ra đời”, vẫn bài hát quen thuộc, vẫn cái không khí se lạnh, vẫn những ánh đèn rực rỡ, những Hang đá của Chúa Hài Đồng nhưng Giáng Sinh năm nay đem đến một bầu không khí hoàn toàn mới: chưa bao giờ mình được tự tay làm từng viên đá xây nhà cho Chúa, chưa bao giờ mình đón Chúa xa gia đình và cũng chưa bao giờ mình nhận được điều hạnh phúc như vậy. Chính vì thế, mình muốn đem hết tâm tình này chia sẻ cùng cả nhà.
Đất trời vẫn tuần hoàn như thế, vẫn vô tình-đến rồi lại đi như thế; nhưng trong 1 năm qua có phải chúng ta vẫn như thế không? Nếu câu trả lời là “vẫn như thế ” thì thật đáng buồn, điều đó có nghĩa là chúng ta chỉ nhận mà không cho đi, chẳng làm được gì cho Chúa và tha nhân cả. Chắc hẳn rằng trong gia đình chúng ta không ai có câu trả lời như thế, vì dù là một hi sinh nhỏ bé nhưng được thực hiện bằng tất cả lòng nhiệt thành bác ái thì đó đã là món quà vô giá mà Chúa đã ban cho nhân loại thông qua chúng ta. Chúng ta cảm tạ Chúa đã ban cho chúng ta có khả năng thực hiện những điều tốt đẹp này. Điều hạnh phúc mà mình muốn chia sẻ ở đây chính là mình được cùng nhóm tham gia những chuyến công tác xã hội-việc mà trước đây mình chưa bao giờ làm-đến với trẻ em cơ nhỡ bất hạnh, để rồi tồn đọng nơi đây sự cảm thông đến đau xót cho những ánh mắt thơ ngây đang phải đối đầu với những khắc nghiệt của cuộc sống, các em có thể chịu đựng nhưng nào có thể vượt qua nếu xã hội này không trở thành chỗ dựa tinh thần cho các em. Chúng ta có đầy đủ mọi thứ, nhưng tất cả đều vô nghĩa nếu đó chỉ là sự ích kỷ của bản thân. Thế thì tại sao chúng ta lại không phá tan những cô đơn, lạnh lẽo ấy bằng sức trẻ của chúng ta để mùa Giáng Sinh này thực sự trở thành một mùa Giáng Sinh yêu thương.
Ai cũng muốn làm được những điều vĩ đại trong cuộc sống nhưng lại không biết rằng cuộc sống này được tạo nên từ những điều nhỏ bé. Con Thiên Chúa xuống thế trong một kiếp người bé mọn nhưng Người lại mang cho nhân trần ơn Cứu độ, như ánh đuốc trong đêm tối, như ngọn đèn chân lý chiếu rọi tâm can, chúng ta phải nhận ra rằng chính Chúa mới là cùng đích của sự sống mà không ngừng tìm kiếm Chúa vì “Được lợi ích cả thế gian mà mất linh hồn thì nào ích gì?”. Xin kể cho cả nhà nghe 1 câu chuyên: “Một sinh viên ưu tú trong 1 lần xuống miền Tây ngắm cảnh sông nước, đang ngồi trên thuyền anh mới phát hiện mình không mang điện thoại, anh liền hỏi bác lái đò: “Bác cho cháu mượn điện thoại một chút được không ạ - Bác không có điện thoại cháu à - Thế, bác có radio để nghe tin tức không – Không - Vậy bác có TV hay vi tính gì không – Cũng không”. Anh sinh viên cười và nói: “Vậy thì xem như bác mất nửa đời người rồi”. Một lát sau, giông tố kéo đến và chiếc thuyền đã sắp chìm, lúc đó bác lái đò mới hỏi: “Chàng trai, cháu có biết bơi không? - Dạ không ạ! - Vậy thì cháu sắp mất cả đời người rồi đấy”. Tuổi trẻ chúng ta là thế, cứ mải mê, cứ hoài vọng rồi chạy theo khoa học không chút do dự, thế nhưng, khoa học cũng có mang đến cho con người sự bình an, tình yêu thương đồng loại không? Là Ki-tô hữu nếu không thắp sáng lên ngọn lửa yêu thương cho trần gian để tình Chúa toả sáng thì quả thật chúng ta đã đánh mất cả đời người rồi.
Chủ đề của năm nay là Giáng Sinh yêu thương, cùng với tâm tình đó, gia đình chúng ta hãy cùng nhau tiếp tục làm sáng danh Chúa, xoá hết mọi hận thù, yêu thương tha nhân như Chúa yêu thương chúng ta để không những mùa Giáng Sinh này mà còn nhiều mùa Giáng Sinh khác nữa không còn lạnh lẽo nhưng chan chứa, ấm áp tình người. Mỗi người trong chúng ta cũng hãy dọn mình thật tốt để rồi có thể thân thưa với Chúa rằng: “Vâng! Chúa ơi! Này là hang đá lòng con! Xin ngự đến, sưởi ấm con!”.
Ngọc Diễm
Đăng nhận xét