Sài Gòn Giáng Sinh [Giáng Sinh Yêu Thương 2011]

[full-post]
SÀI GÒN GIÁNG SINH

Lại một mùa giáng sinh nữa đang đến gần. Vẫn là cái lạnh nhè nhẹ của đất Sài Thành tạo cho con người ta một cảm giác dễ chịu đến lạ lùng. Không giống như cái rét căm căm thấu da thấu thịt ở ngoài Bắc, cũng chẳng phải lạnh buốt giá đến mức chân tay cứng đờ nơi vùng đất được mệnh danh “Luân Đôn Việt Nam”, lạnh ở “xì phố” làm cho mọi người cảm thấy vui thích và háo hức vì biết rằng, cái mùa dễ chịu nhất trong năm đang đến, có thể tạm chào cái nóng bức thường ngày được rồi. Nếu như ở xứ Bắc hay Đà Lạt, thật không dễ gì để có thể làm ấm bản thân dù cho đã tự “cuốn” mình bằng rất nhiều lớp áo dày mỏng, thì ở Sài Gòn, bạn không cần mất quá nhiều công sức để làm chuyện đó. Cái lạnh nơi đây không bắt bạn phải đi sắm những loại áo bông dày cộm, cũng không để bạn phải ngồi xung quanh bếp lửa sưởi ấm hay tạo cho bạn sự lười biếng chỉ muốn cuộn tròn trong chiếc chăn ấm mỗi sáng. Ở đây, bạn chỉ cần một thứ rất đơn giản để không những có thể tự làm ấm mình mà còn làm ấm người, đó chính là “một chút men yêu thương và một chút muối của lòng nhiệt thành” 

Do đặc thù cuộc sống nơi thị thành, bạn có thể tìm thấy vô số các loại người, giàu có, nghèo có, tốt bụng có, xấu tính có…nói chung đây là vùng đất mà người ta vẫn thường xem như là chốn xô bồ, chen chúc và phức tạp. Cũng chính vì vậy mà nhà nào cũng “kín cổng cao tường” chỉ biết cuộc sống của mình, mặc kệ những người sống xung quanh, thậm chí, có người còn dùng hai từ “máu lạnh” để nói về con người xứ phố ở đây. Nhưng liệu có phải tất cả đều như vậy không? Tôi dám khẳng định với bạn đó không phải là tất cả. Bên cạnh những điều “không mấy tốt lành” vốn đã được “mặc định”, bạn chỉ cần đi chậm lại và quan sát kỹ một chút là có thể nhìn ra những “màu hồng” tươi đẹp đang cố nhuộm đỏ thành phố này. Nếu không tin, bạn có thể hy sinh một đêm vui chơi giáng sinh cùng bạn bè hoặc người thân để dạo quanh thành phố, bạn sẽ thấy đâu đó thấp thoáng những “ông già noel” với những túi quà thật to đi khắp các nẻo đường thành phố để phát quà cho những người nghèo, những trẻ em lang thang không nhà cửa. Những ông già noel ấy có thể là sinh viên, công nhân, công chức bình thường, nữ tu hoặc bất kỳ một người nào với bất kỳ một địa vị xã hội nào. Tôi thấy ấm lòng khi chứng kiến cảnh một cụ già nằm co ro tại một nhà chờ xe buýt được một “bà noel” đến tặng cho 1 bịch bánh nhỏ. Tuy bịch bánh chẳng thể nào mang lại cho cụ già một chỗ nghỉ chân ấm cúng, cũng không đủ khả năng làm cho cụ vượt qua những tháng ngày “bữa đói bữa no” trước mắt, nhưng tôi tin, bịch bánh có thể chính là một đốm lửa có thể sưởi ấm trái tim cụ, để cụ tiếp tục có thêm niềm tin vào cuộc sống này. Vậy đấy, đơn giản chỉ cần cho đi “một chút men yêu thương” là bạn có thể làm ấm hai trái tim- của mình và của người. 

Bạn lại nói rằng, tôi không có điều kiện để đi rong ruổi trên khắp con đường thành phố như vậy? Vậy thì tôi xin phép trả lời, có rất nhiều cách để trao giửi thứ men thần kì ấy. Để tôi kể bạn nghe về cách mà chúng tôi –các thành viên gia đình Thiên Ân đã trao giửi thương yêu như thế nào. Giáng sinh năm nào cũng vậy, chúng tôi lại í ới gọi nhau đi làm hang đá cho giáo xứ. Tuy rằng người bận việc học, kẻ bận đi làm, nhưng mỗi người hy sinh một chút cùng săn tay góp những viên đá nhỏ, những cọng cỏ đơn sơ cho Chúa Hài Đồng. Nhìn các bạn nam “hì hục” chặt tre, leo trèo dựng cột, tỉ mẩn treo đèn, các bạn nữ thì làm chân sai vặt, mua hết thứ này thứ khác, ngồi bấm bấm các miếng giấy để tạo hình đá, tôi nghĩ Chúa Hài Đồng hẳn sẽ rất vui đây. Nhưng điều làm nên nét đặc cho hang đá của Thiên Ân đó là nó đã trở thành “trụ sở” để mọi người trao gởi yêu thương qua những tấm giấy nho nhỏ đi kèm những lời ước nguyện chân thành. Hằng ngày, có rất nhiều người lui tới để viết và đọc những lời nguyện ước đó. Bạn có cảm thấy ấm lòng không khi đọc được những lời chúc đại loại như “Chúa ơi, con thương mẹ con lắm, xin Ngài ban cho mẹ con mau hết bệnh, được khoẻ mạnh để sống mãi với con”- lời nguyện được viết ra từ một nét chữ rất ngay ngắn và tròn trịa, có lẽ là của một em học sinh nhỏ tuổi nào đó. Rồi vào đúng đêm giáng sinh, khi mà thế giới xung quanh đang “đắm chìm” vào những cuộc vui chơi thâu đêm thì những người con Thiên Ân, vẫn giành ra những phút giây lắng đọng trong giờ cầu nguyện để hướng lòng lên Chúa Hài Đồng. Tay nắm chặt tay, mọi người cùng nhau dâng lên những lời nguyện ước từ đáy lòng, có thể là là cho gia đình, cho bạn bè và có khi là cho cả thế giới này. Vẫn có những giọt nước mắt rơi, rơi xuống vì cảm động, rơi xuống vì cảm thấy mình quá nhỏ bé, rơi xuống vì biết rằng mình còn nhiều thiếu sót…nhưng tôi tin, sau khi những giọt nước mắt ấy khô đi thì trái tim đã được sưởi ấm rất nhiều rồi. Bởi, đâu dễ gì tìm thấy một nơi thực sự cho bạn có thể trải lòng như vậy. Vậy đó, vẫn là thứ “men yêu thương” và “thứ muối nhiệt thành” có thể tạo ra những điều vô cùng tốt đẹp như thế. 

Những điều mà tôi viết ra trên đây chỉ là một hạt cát rất nhỏ trong hằng hà sa số những việc tốt diễn ra trên mảnh đất mà mọi người vẫn nghĩ là “xa hoa mà thiếu tình người” này. Vậy xin bạn hãy nghĩ lại, đừng vì suy nghĩ đó mà “hắt hủi” cuộc sống này, mang những suy nghĩ tiêu cực, ngờ vực, cảnh giác để đối xử với những người xung quanh. Bởi, hành động xấu chỉ có thể làm nên 1 chấm đen, nhưng hành động tốt thì có thể làm toả sáng cả một vùng trời. Tôi tin rằng, với sự thành tâm của mình, bạn và tôi, có thể tạo nên một mùa “giáng sinh yêu thương” theo cách của riêng mình!

Mỹ Hạnh

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.