CHIẾC KHĂN GIÓ ẤM
Một buổi chiều cuối tuần, vừa ngước nhìn đồng hồ. Bé Mai vội vã thu dọn lại đồ đạc trong phòng rồi vớ lấy cái hộp màu và cái giá vẽ để chạy đến lớp học. Chỉ còn 10 phút nữa là tới giờ học vẽ rồi nhưng chiếc xe đạp không để cho con bé yên. Phụp… chiếc xe lảo đảo, lại bể lốp nữa rồi, đang vội mà gặp chuyện thế này làm con bé điên lên, dắt bộ một đoạn thì thấy tiệm vá xe. Con bé mừng rỡ dắt vào, tiệm đông lắm, nên nó phải hối thúc ông chủ sửa xe “Chú làm ơn vá nhanh dùm cháu, nếu không cháu trễ giờ hoc mất”. Nó cứ đi qua đi lại lẩm bẩm đủ thứ. Nét mặt của nó càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, chẳng qua là hôm nay nó học vẽ về đề tài Giáng Sinh nhưng khổ nỗi nó không tiếc buổi học mà vì sợ ông thầy dạy vẽ của nó. Trông thầy kì dị lắm, tóc thầy để phủ cả khuôn mặt mà lúc nào cũng trong tình trang rối bù. Nó đang suy nghĩ tìm cách để phân bua với thầy như thế nào thì ông chủ tiệm sửa xe cũng đã vá xong. Nó cám ơn rối rít rồi ba chân bốn cẳng chạy đến lớp học. Tới cửa lớp nó vẫn không dám vào mà cứ đứng thấp thoáng ngoài cửa thì thầy từ từ bước ra. Nó tái mặt giải thích “Em chào Thầy ạ! Thưa thầy không phải lỗi tại em mà tại chiếc xe đạp xui xẻo ấy. Em hứa là không bao giờ có lần sau đâu ạ. Em xin thầy tha cho em lần này thôi. Nó giải thích một hơi đến nỗi thầy cũng không nói được lời nào. Thầy giáo chỉ tay cho nó ngồi vào chỗ. Bây giờ thì nó mới hoàn hồn đặt giá vẽ xuống. Chị Thùy ngồi kế bên liếc mắt sang hỏi nó “Này, sao hôm nay em trễ vậy?” Nó nhìn qua rồi thở một hơi rõ dài “Do trời hôm nay không đẹp cho lắm chị ạ!”. Vừa lúc đó thầy giáo đưa ra chủ đề. “ Hôm nay tôi muốn các em vẽ về đề tài Giáng Sinh, hãy vẽ theo cảm nhận của các em rồi sau đó tôi sẽ nhận xét và gợi ý thêm”. Lời thầy giáo vừa dứt thì mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, còn con bé Mai nó không nói gì, nó ngồi như pho tượng một lát rồi bắt đầu đặt bút vẽ, nó không để ý xung quanh xem mọi người nói gì, làm gì. Một lát sau nó hoàn thành bức tranh. Đó là mội bức chân dung đơn giản, nó vẽ ngoại nó đang ngồi bên lò sưởi. Bỗng thầy giáo tới gần và nở một nụ cười hiếm hoi “Em vẽ khá lắm”. Chị Thùy cũng hết lời khen nó nhưng sao trông nó buồn lắm. Nó nhìn chị Thùy rồi nói “từ trước đến giờ em chưa bao giờ tự tay làm cho bà một món quà gì cả ngoại trừ những tấm thiệp Giáng Sinh em mua sẵn thôi”. Chị Thùy suy nghĩ một lát rồi gợi ý cho nó “ tại sao em không tự tay đan cho bà một chiếc khăn len nhỉ, chị nghĩ bà sẽ rất thích đó em à.” Con bé bỗng tròn xoe mắt “Ừ nhỉ, sao em lại không nghĩ ra chứ. Chị hứa nha, chi sẽ giúp em nhé!”.
Hết giờ học nó chưa về nhà vội mà lon ton đi theo chi Thùy hoc đan. Nó hào hứng lắm, nó vẫn tưởng việc đan len sẽ dễ dàng vì nó luôn tự hào về tính thẩm mĩ và sự khéo léo của mình. Nhưng khi bắt tay vao làm nó mới thấy, khó hơn nó tưởng nhiều lắm, nó nhăn mặt thất vọng nhưng chị Thùy đã động viên nó. Chị bảo nó em phải nhớ kĩ diều này “Một lần thả, hai lần móc, nhớ đều tay vào và đếm cho đủ số múi đan, dần dần rồi em sẽ quen thôi”. Trên đường về nhà nó cứ lẩm bẩm những điều ấy cho khỏi quên. Tối hôm đó nó thức tới tận khuya mà chỉ đan được một đoạn thôi, đan một lúc rồi lại tháo ra vì thấy chưa đều, rồi lại đan rồi lại tháo vì quên đếm múi. Nó cứ làm đi làm lại cuối cùng mọi thứ tan tành, lần này thì cơn buồn ngủ làm cho nó không chống lại được nữa. Sáng hôm sau nó lại hì hục ngồi làm, mẹ gọi ăn sáng nó cũng mặc kệ, nhưng rồi vẫn không được. Chỉ còn hai tuần nữa là Giáng Sinh đến rồi, nó không muốn về thăm bà ma đi tay không được. Nó quyết định đạp xe qua nhà chị thủy lần nữa. Lần này thì có vẽ khá hơn trước. Nhưng khổ nỗi nó đang thì học kì và chuẩn bị cho kì vẽ cuối khóa nữa. Nếu lần này nó rớt thì sẽ không được học khóa mới. Phần vì có mấy bộ phim cực hay trên tivi mà nó mê tít. Đối với một con bé 14 tuổi như nó thì làm sao mà cân bằng thời gian được.
Nó hoang mang lắm, nó không thể để mẹ biết kế hoạch của nó được vì chắc chắn mẹ sẽ ngăn cản nó. Và rồi cứ âm thầm, ban ngày đi học, buổi tối nó lại tranh thủ đến tận khuya. Nhưng đúng là sức người có hạn, hai ngày sau nó phát sốt, mẹ nó lo cuống cuồng lên và cuối cùng kế hoạch bị bại lộ. Mẹ không la mắng nó nhưng nó chỉ bảo nó khi nào có thời gian rãnh rỗi thì hãy làm nhưng nó vẫn khăng khăng không chịu. Một tuần sau với sự nỗ lực hết mình nó đã đan được một nửa chiếc khăn. Nó vui lắm, nhưng rồi niềm vui đã không trọn vẹn vì nó rớt kì vẽ cuối khóa. Thầy giáo thất vọng về nó lắm nhưng chỉ có chị Thùy hiểu, chị lại động viên nó thêm. Cuối cùng thì ngày Giáng Sinh cũng tới rồi, ba đưa bé Mai ra bến xe về quê, nó nhảy phóc lên xe rồi chọn cái ghế cuối cùng mà ngồi để hoàn thành món quà. Nhưng nó quên mất là mình đi xe rất tệ vì thế xe vừa chuyển bánh được một lúc thì mặt nó tái xanh lại, nó không thể làm gì hơn được nữa mà cứ nhắm nghiền mắt lại để cố gắng mà ngủ một chút.
Về tới nơi thì Ngoại đã đón nó tận ngoài cổng. Bà nở một nụ cười và ôm hôn đứa cháu, bà hỏi nó đủ thứ nhưng nó chỉ trả lời qua loa vì nó kiệt sức rồi. Bà pha chanh nóng cho nó uống rồi nó lên giường làm một giấc ngay lập tức. Sau khi thức dậy nó chui vào phòng đóng cửa lại để tiếp tục hoàn thành chiếc khăn. Bình thường mà về quê, nó không chịu ngồi yên bao giờ nó lon ton hết chỗ này đến chỗ kia để thăm hỏi họ hàng hay rủ đám trẻ con trong xóm đi câu cá chẳng hạn. Nhưng lần này về nó cứ ở mãi trong phòng. Ngoại nó thấy lạ nên hé cánh cửa xem thử, ngẫm nghĩ một lúc tự dưng ngoại nó rơi nước mắt vì nhớ đến lời hứa của nó “Bà ơi, dưới quê mình mùa này chắc lạnh lắm bà nhỉ? Bà nhớ giữ ấm cẩn thận nhé bà. Cháu hứa dịp Giáng Sinh này về sẽ có một món quà, chắc chắn bà sẽ bầt ngờ lắm”. Nhưng con bé đang chăm chú nên không biết rằng bà ngoại đã biết kế hoạch của nó. Cuối cùng nó cũng hoàn thành, nó reo lên như đứa trẻ được quà trong đêm Giáng Sinh vậy, rồi chạy qua phòng bà và quàng chiếc khăn lên cổ bà. Nhưng nó cảm thấy bà không bất ngờ lắm mà cứ ôm nó vào lòng mãi. Bà khen nó còn nhỏ mà rất biết quan tâm đến người khác mà còn khéo tay nữa. Nó vui sướng đến nỗi mà cứ cười tít mắt lên nhưng vẫn thắc mắc một điều là tại sao bà lại khóc nhiều đến vậy. Rồi bà từ từ kể lại cho nó nghe “Trước khi Dì Út của cháu qua đời vì căn bệnh tim bẩm sinh cũng đã tự tay làm cho bà một chiếc khăn thế này. Mặc dù thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi nhưng khi nhìn thấy chiếc khăn của cháu thì bà lại nhớ đến những điều ấy. Chợt con bé ôm cổ bà nó và cười lém lỉnh:
Nhưng bây giờ cháu yêu của bà đã về đây rồi nên bà đừng buồn nữa nhé bà!
À bà ơi! Bà có nấu món chè mà cháu thích không, cháu chỉ đợi đến hôm nay để ăn chè của bà thôi.
Bà trêu nó: vậy là cháu về đây chỉ vì một mục đích là ăn chè thôi đúng không?
Dạ vâng ạ. Nhưng cháu không những yêu món chè mà còn yêu cả người nấu chè nữa cơ!
Ôi! Bà thua cháu yêu của bà rồi đấy!
Hai bà cháu cứ ngồi trò chuyện với nhau mãi trong đêm Giáng Sinh như thế và chính những món quà ý nghĩa được trao cho nhau vào đêm Giáng Sinh sẽ luôn để lại một kỉ niệm khó quên trong lòng mỗi con người.
Thiên Ân
Đăng nhận xét