Truyện ngắn "Dáng lưng" - Đọc để yêu bố nhiều hơn

Gởi đến mọi người một truyện ngắn thật ý nghĩa viết về tình cảm của người con trai dành cho bố. 

DÁNG LƯNG
"Chu Tự Thanh"

Bố con tôi không gặp lại nhau có đến hơn hai năm nay. Tôi không tài nào quên được bóng dáng cái lưng của ông.

Một ngày mùa đông năm nọ, bà nội tôi lìa đời, chỗ làm của bố tôi cũng đã bị trao cho người khác, thật đúng là một ngày họa vô đơn chí. Tôi rời Bắc Kinh đi Từ Châu định cùng bố tôi về lo tang lễ. Ðến Từ Châu, tôi gặp lại bố, thấy khắp khu nhà, mọi thứ bề bộn ngổn ngang, lại làm tôi nhớ bà nội, nước mắt tuôn lã chã. Bố tôi bảo: "Chuyện đã như vậy, con đừng nên quá xót xa, cũng may mà trời không nỡ dứt lối con người!"

Về nhà, bán chác cầm cố hết mọi thứ, bố tôi trắng tay. Lại còn phải xoay tiền lo liệu tang lễ nữa. Mấy ngày ấy, quang cảnh trong nhà thật thảm đạm, một phần vì lo việc tang một phần vì bố tôi lâm cảnh vô công rỗi nghề. Khi tang sự xong xuôi, bố tôi phải đi Nam Kinh kiếm việc, còn tôi phải về lại Bắc Kinh lo học hành. Chúng tôi bèn cùng lên đường.

Ðến Nam Kinh, bạn bè chèo kéo đi chơi đây đó, cầm chân hết một ngày, sáng hôm sau tôi phải lên đò đi Phố Khẩu, buổi chiều đáp xe về phương Bắc. Bố tôi bận việc, bảo là không đi tiễn tôi nên gọi một anh bồi bàn thạo việc đưa tôi đi. Ông dặn đi dặn lại anh ta thật tỉ mỉ nhưng rốt cuộc vẫn sợ anh ta sơ suất nên có chút trù trừ. Thật ra tôi đã hai mươi tuổi, lui tới Bắc Kinh cũng đã vài ba lần rồi nên chuyến đi đó cũng chẳng có gì căng lắm, thế nhưng ông trù trừ một lúc, cuối cùng lại quyết định đích thân đưa tôi đi. Tôi đã mấy lần can ông chẳng cần gì phải thế, nhưng ông vẫn nằng nặc: "Không sao đâu, giao người khác không xong".

Chúng tôi qua đò rồi thẳng tới nhà ga. Tôi lo mua vé còn ông trông nom việc dời hành lý. Hành lý khá nhiều nên phải trả ngoại chút ít cước phí cho đám phu bốc vác mới đi thoát. Lúc ông đang kỳ kèo mặc cả, tôi thấy mình phải trổ tài vì ông nói năng hơi kém trôi chảy, mình không ra mặt góp lời e chuyện không xong. Thế nhưng cuối cùng ông cũng trả tiền xong rồi đưa tôi lên xe. Ông chọn cho tôi chỗ gần cửa. Tôi trải chiếc áo lông màu tím lên chỗ ngồi. Ông dặn tôi dọc đường phải để ý để tứ mọi việc, ban đêm phải tỉnh táo cảnh giác, giữ đừng để cảm lạnh. Ông lại gửi gắm tôi cho người bồi phòng trà trông nom. Tôi thầm cười ông nghĩ ngợi viển vông, với họ chỉ biết có tiền, gởi gắm kiểu ấy cầm bằng gởi không. Vả lại tôi lớn ngần nầy, chẳng lẽ không tự lo liệu cho mình được hay sao? Giờ đây nghĩ lại, bấy giờ tôi thật là thông minh!

Tôi bảo: "Bố về đi, bố ạ!" Ông bước ra khỏi toa xe, nhìn lướt một vòng rồi nói "Bố đi mua mấy quả quít đây. Con ngồi đấy, đừng đi đâu nhé!" Tôi thấy ở hiên sân ga có mấy người bán hàng đang mong khách. Ðến sân ga, còn phải băng qua đường ray, rồi nhảy xuống, lại leo lên. Bố tôi bụng đã hơi phệ nên đi như thế khá nhọc, tôi vốn đã đòi đi nhưng ông không cho, đành phải nhường cho ông đi vậy. Tôi nhìn theo, ông đội chiếc mũ vải đen, mặc chiếc áo chẽn đen rộng phủ ngoài chiếc áo bông dài xanh thẫm, thất thểu bước về phía đường ray, ông tụt xuống chầm chậm không khó khăn mấy. Nhưng ông còn phải băng qua đường ray, lại phải trèo lên sân ga, chẳng phải là chuyện dễ dàng. Ông giơ cao hai tay bấu lấy mặt sân, co hai chân đu lên, lách cái bụng bự nhích qua một tí rồi cố sức trườn lên. Bấy giờ tôi thấy rõ dáng lưng của ông, nước mắt tôi trào ra rất nhanh, tôi vội lau đi, sợ ông nhìn thấy, mà cũng sợ người ta nhìn thấy nữa.

Lúc tôi nhìn lại ra ngoài, thấy ông đã ôm về bọc quít màu son đỏ đi qua chỗ đường ray. Tôi vội bước ra khỏi xe chạy xuống đón ông. Ông với tôi cùng trở về toa xe, đặt bọc quít lên chỗ trải chiếc áo da rồi phủi phủi chỗ đất bụi bám trên áo, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn ra. Một lát sau tôi nói: "Con đi bố nhé! Ðến đấy con sẽ viết thư về ạ!"

Tôi nhìn theo ông rời toa xe. Ông đã đi được mấy bước, quay đầu nhìn tôi, bảo: "Con vào đi! Bên trong không có ai." Ðợi cho dáng lưng của ông lẫn vào đám người qua qua lại lại, không còn nhận ra nữa, tôi bèn quay về chỗ, nước mắt tôi lại ứa ra.

Mấy năm gần đây, bố con tôi đều bận rộn ngược xuôi. Cảnh nhà mỗi ngày mỗi sa sút. Ông đã ra đi kiếm sống từ thời trai trẻ, một mình gồng chịu gánh nặng gia đình và cũng đã làm được không ít điều to tát, dè đâu về già suy sụp đến thế! Trông ông thật đau lòng, nỗi niềm chẳng dễ gì nguôi khuây mà cứ dồn nén mãi vào trong, tất nhiên phải bung ra ngoài. Những chuyện vặt vãnh trong nhà thường chạm vào nỗi bực dọc của ông. Ông đối xử với tôi dần dà không như ngày trước, chỉ vì hai năm nay không gặp nhau nên rốt cuộc ông đã quên sạch những lỗi lầm của tôi mà chỉ còn nhớ nhung tôi và các con thôi

Sau khi tôi trở lại Bắc Kinh, ông có gởi cho tôi một bức thư, trong đó có câu: "Bố vẫn bình yên, chỉ có hai cánh tay đau nhức quá thể, cầm đũa cầm bút cũng đều bất tiện, có lẽ ngày hẹn của chuyến đi lớn không còn xa vậy" Ðọc đến đây, tôi như thấy rõ trong những giọt lệ mình đang sáng lên dáng lưng của cái bụng bề thế, chiếc áo dài bông vải nhuộm xanh cùng chiếc áo chẽn vải đen. Ôi! biết bao giờ bố con tôi mới gặp lại nhau đây!
Con dù lớn bao nhiêu, trong mắt bố mẹ con vẫn luôn bé bỏng và cần được chăm sóc. Con càng lớn, trong mắt con bố mẹ trở nên cổ hủ, hành động của bố mẹ đôi khi thật phiền phức, và đôi khi con thấy mình hiểu biết nhiều hơn bố mẹ nữa. Nhưng bố mẹ giúp con nhận ra con đã sai… bằng cách yêu thương con vô bờ bến và hi sinh tất cả để con được như hôm nay. Con thương bố mẹ!

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.