Hương Quê

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn”
(Chế Lan Viên)

Hai câu thơ ấy chỉ có thể cảm nhận sâu sắc nhất đối với ai đã từng một lần sống xa quê hương. Khi xa quê, không chỉ “mảnh đất hoá tâm hồn” mà mỗi người còn tìm thấy nơi chốn ấy một điều gì đó đã hoá thành tâm hồn mình. Đó có thể là “bát canh rau muống”, “chén cà dầm tương”. Đó cũng có thể là “chùm khế ngọt” hay chiếc “cầu tre lắc lẻo”. Còn tôi, quê hương trong tôi là bức hoạ đồng quê mỗi buổi sớm mai, thanh bình và nên thơ.

Cả không gian tĩnh mịch đang chìm đắm trong giấc ngủ bỗng cựa mình tỉnh giấc ngay khi chú gà trống giương cổ cất tiếng gáy “Ò ó o o…”. Bộ lông óng mượt đầy màu sắc của chú ta rung lên như hoà theo tiếng gáy. Các chú côn trùng đang ẩn mình dưới lớp đất ẩm ướt cũng chào đón ngày mới bằng những tiếng kêu rả rích. Các bác họ hàng nhà ếch với chất giọng ồm ồm cũng không bỏ qua cơ hội góp vui bằng những tiếng kêu òm ọp, thoạt nghe có vẻ rờn rợn nhưng lại thất thú vị. Trận mưa đêm qua đã làm cho lớp đất khô cứng trở nên mềm mịn hơn, thanh âm dường như cũng trong hơn cứ như thể được điều chỉnh bằng bộ lọc âm thanh hiện đại nhất. 
Từ giữa các khe đất tơi xốp toả ra mùi đất ấm thơm nồng hoà quyện với hương vị lành lạnh, ngòn ngọt của khí trời tạo ra một vị rất riêng, nhẹ nhàng và khoan khoái. Hương vị ấy càng trở nên tuyệt vời khi được thưởng thức cùng với âm thanh rì rào của từng đợt sóng lăn tăn xô đẩy nhau rồi ập vào hàng lau hai bên bờ. Sông chính là nhịp cầu nối kết hai bên bờ, nhà với nhà, người với người, tạo nên nét lãng mạn rất riêng cho vùng sông nước quê tôi. Không chỉ ban sáng mà lúc nào cũng thế, sông rất hiền hoà, dịu êm chứ không dữ dội như biển cả. Đặc biệt, tôi thích đi dọc theo hai bên bờ trong những buổi sáng tinh sương vì không gian tĩnh mịch khiến tôi nghe được ngay cả mùi phù sa phảng phất từ giữa lòng sông.

Đâu đó trên cành cây, ngọn cỏ còn vương lại một vài giọt sương đêm. Sương cứ e ấp rung rinh theo làn gió thoảng. Ay vậy mà chỉ một hạt sương bé nhỏ thôi cũng đủ làm làm cho cây cỏ thêm mượt mà, uyển chuyển hơn. Trời mỗi lúc một sáng! Làn sương mờ ảo mọi khi hôm nay cũng bị cơn mưa làm tan biến thật nhanh, trả lại cho nền trời sắc trong xanh vốn có. Nhưng sắc xanh ấy dần bị hoà quyện vào sắc vàng óng hắt ra từ phía đằng Đông nơi ông mặt trời đang ló rạng. Mặt trời lên đẩy lui vầng trăng và các vì sao vào không gian vô tận. Cảnh sắc cũng đang thay đổi dần.

Văng vẳng giữa khoảng không gian rộng lớn tiếng í ới của cô hàng rau, tiếng lạch cạch của chiếc bàn đạp đã lâu đời. Các cô cậu học trò đi học sớm cũng râm ran, huyên thuyên chuyện trò. Khói bếp từ các ngôi nhà bốc lên nghi ngút. Mọi người đã bắt tay vào một ngày mới…

Từ phía hành lang, tôi đưa mắt nhìn cảnh vật còn đang chìm trong giấc ngủ. Ít phút nữa thôi, một buổi bình minh sẽ bắt đầu nhưng không phải là bức hoạ đồng quê. Tôi xa nhà đã hơn năm năm nhưng khung cảnh bình minh nơi làng quê vẫn còn in đậm trong tâm trí. Tôi nghe thoang thoảng mùi đất ấm thơm nồng quyện với vị thanh ngọt của khí trời…
08/11/2011
MAP

Bình luận:
Quê bạn đẹp giống y như quê mình...... (mà quê bạn là ở đâu nhỉ???) Bài viết hay lắm, gởi lên báo mực tím là thế nào cũng được đăng cho coi.
New Hope
Đọc xong thấy nhớ quê mình quá đi mất! Mình xa quê 17 năm rồi, quê mình cũng yên bình và nên thơ nữa! hức hức... Mà ai thế nhỉ? công nhận Thiên Ân nhà mình nhiều nhân tài thật! Viết hay quá!
Rùa Con
Quê là gốc rễ của mọi hi vọng và sự sống của mỗi tâm hồn!
Breakdance Boy
Công nhận bài này mượt thật, trên cả tuyệt vời. E ngưỡng mộ lắm lun, hiếm khi nào e đọc lại cái gì lần thứ 2 lắm.vậy mà e đọc bài này đến 2 lần đó. E nhớ bầu trời đầy sao trên nóc nhà e quá, sao trời ở đây chẳng có sao gì cả, ngày nào cũng đếm được có vài ông (nhưng sao lại gọi là ông sao chứ không phải bà sao?). Em nhớ, em thèm cảm giác lạnh với cảm giác ấm, ở đây chỉ có nóng với mát thôi. Cảm ơn anh/chị MAP nào đó cho e một chút hồi tưởng về quê hương, chắc mai mốt anh/chị làm nhà văn được ak.

Little Angel

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.