Chiếc lều cũ


Một mái tóc dài màu hạt dẻ, khuôn mặt đen ngăm ngăm, hàm răng sún và đen bóng, đầu trần, chân đất. Nước mũi Lão lúc nào cũng chảy ròng ròng. Dù ngày nắng hay ngày mưa, Lão vẫn mang trên mình một bộ áo quần bốc mùi kinh khủng. Lão khoái hút thuốc lào lắm! Lúc nào cũng mang cái điếu cày bên hông. Lão còn có sở thích khác người là chửi và đấm tất cả phụ nữ và trẻ con mà Lão bắt gặp.

Lúc còn bé, Mẹ chở anh em chúng tôi đi chợ và luôn miệng dặn dò “các con cẩn thận coi chừng bị HNB đánh lén đó”. Nhiều người bị Lão đánh cho té ra đường, máu mũi, máu miệng chảy ra mà không dám làm gì. Đơn giản vì Lão bị bệnh tâm thần. Cả vùng ai cũng biết Lão, ai cũng sợ Lão. Trẻ con mà nghe đến tiếng tăm của Lão là sợ tè ra cả quần.

Một buổi tối, sau khi diễn xong văn nghệ ở nhà trường. Chúng tôi ghé một quán chè bên góc chợ để xử hết số tiền văn nghệ vừa giật được. Bắt gặp Lão vừa mua thuốc lào vừa chửi bà bán tạp hóa. Rồi Lão vừa hút thuốc vừa chửi, chửi trời, chửi đất, chửi cột điện, chửi hàng ghế, chửi hàng cây,… Lão chửi tất cả những gì ngứa mắt. Lão chửi om sòm cả một khu chợ. Chửi chán rồi Lão lại tìm cho mình một góc tối bên hiên quán tạp hóa và đánh một giấc thật no nê. Chúng tôi không biết Lão từ đâu tới? Tới khi nào? Mọi người trong vùng cũng không biết Lão là ai? Bao nhiêu tuổi? Cuộc sống lang thang, tứ cố vô thân đã xô đẩy mảnh đời bất hạnh đến những vùng đất chợ búa. Xin miếng cơm ăn cho qua ngày, xin manh áo đắp thêm cho bớt cái lạnh, uống nước mưa, tắm nước mưa,… đã làm cho mảnh đời bất hạnh thêm cục tính và thô bạo, thích chửi rủa, thích đánh phụ nữ và trẻ em.

Buổi sáng nọ trời đầy sương và gió lạnh. Chúng tôi đạp xe trên con đường quen thuộc. Hôm nay mọi thứ thật kỳ lạ. chiếc lều cũ bên bờ Hồ Tây bỗng dưng có đông người vây quanh. Chúng tôi cũng cố gắng chen mình vào đám đông. Một người đàn bà khoảng 50 tuổi nói lớn “Lão đã chết rồi, chết từ tối hôm qua thì phải, cứng lại rồi, chắc lạnh quá đó! Mấy hôm nay trời trở gió độc”. Người ta lấy một manh chiếu và cuộn xác Lão lại rồi đặt trong chiếc lều cũ. Một người đàn ông ra hiệu chỉ đám đông giải tán “không có gì đâu việc ai nấy làm đi” và thế rồi đám đông dần tản ra để lại chiếc lều cũ trơ trọi giữa vườn hoa dã quỳ. Bầu trời vẫn gió lạnh, sương sớm vẫn nhẹ nhàng vẽ lên nền trời xám xịt. 

Vườn hoa dã quỳ vẫn ôm trọn chiếc lều cũ…

Trích "Đình Thực Thi Tập"
25/04/2012
Đình Thực

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.