Về Nhà...


Đầu tháng 11, Bề Trên nhờ tôi lo một số giấy tờ; từ đó, tôi bận rộn hơn, vì ngoài công việc phụ trội này thì những công việc khác vẫn không bớt đi, chưa kể là còn được “cho thêm.” Tôi lúc nào cũng trong tình trạng “nợ nần” vì chưa tròn bổn phận. Không còn nhiều thời gian dành cho Gia Đình Thiên Ân như trước, tôi thỉnh thoảng mới chia sẻ vài suy tư và cảm nghiệm. Bận rộn là thế, tôi lặng lẽ rời “nhà” với ý nghĩ đen tối rằng khi nào thuận tiện sẽ về thăm.

Trong thời gian này, tôi nhận được mấy tin nhắn, đại loại: sao lâu rồi không thấy, 16 này đi làm hang đá nhé, Giáng Sinh này đi trại phong nha. Có một tin nhắn làm tôi xúc động, “Mong Dì sớm trở về nhà.” Tối qua, một tin nhắn khác lại đến với tôi, “Tại sao Dì không chịu trở về nhà?” Tôi cười bảo, “Web có vào được đâu.”

Sáng ra, chuông nguyện đường đổ dồn, tôi thức dậy ngợi khen Chúa, dâng ngày, rồi dọn giường. Trong khi dọn giường, cái câu nói “Mong Dì sớm trở về nhà” và “Tại sao Dì không chịu trở về nhà?” đột nhiên xuất hiện trong tôi. Rất nhanh, nó gõ vào trí tôi, như một lời trách móc và mời gọi của Đấng tôi quyết tâm trọn đời theo đuổi, “Sao không trở về nhà? Mong con sớm về nhà.” Từ giây phút ấy và suốt giờ suy gẫm, cho đến nay, tôi cứ miên man gẫm suy…

“Về nhà.” Tôi có nhà nào để về? Nhà cha mẹ ư? Tôi đã rời xa từ thuở bé để theo đuổi việc học và tập tu. Nhà Thiên Ân ư? Đó không là một nơi chốn cho tôi cư ngụ. Nhà Dòng ư? Tôi vẫn đang ở đấy thôi, nhưng đấy cũng chỉ là một chốn tạm bợ ở đời này. Nhà, tôi muốn nói, đó là cung lòng Thiên Chúa, là nội tâm lòng tôi.

“Sao không trở về nhà?” Khi nhìn xung quanh và nhìn vào chính cõi lòng mình bằng ánh mắt của Thiên Chúa, tôi thấy tôi đang không-ở-trong-nhà; thậm chí đang ở rất xa nhà, xa Cha. Chẳng phải tôi lúc nào cũng xét đoán và kết án người khác đó sao? Chẳng phải tôi lúc nào cũng thiếu bác ái, tha thứ, và yêu thương anh chị em đó sao? Chẳng phải tôi đã không nhiều lần chiều theo những cám dỗ hay cố tình phạm tội làm buồn lòng Cha đó sao? Tôi đã luôn gạt bỏ những lời khuyên nhủ của Cha để sống theo bản tính tự nhiên của mình, và để được tự do, tôi đã rời nhà, bỏ Cha, chạy theo những ảo ảnh và bóng mát bên đường đó sao?

“Mong con trở về nhà.” Có những phút giây nào đó nhớ Cha, tôi cũng mong được trở về, nhưng tôi chưa đủ dứt khoát. Cũng có lúc thật lòng muốn về, nhưng tôi e ngại, mặc cảm mình tội lỗi, Cha không thương. Bởi đó, dù quyết tâm hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ đứng xa xa mà mong chờ, mà ngóng đợi. Mong chờ, ngóng đợi mãi cũng vẫn chỉ là hoài mong. Nó cần được thể hiện bằng hành động. Tôi cứ tưởng rằng mọi mong chờ của tôi đều là việc tôi chờ mong Cha, thật ra, Cha còn chờ mong tôi hơn cả tôi mong chờ Ngài. Tôi ơi, về nhà thôi.

Thưa Cha, trong những ngày còn lại của Mùa Vọng này, con mong về với Cha, nơi căn nhà nội tâm của lòng con, vì con biết Cha ở ngay đó, đang chờ con. Xin cho con trở về, thật sự trở về; không phải vì đói ăn, thiếu mặc; mà vì nơi đó có Cha. Con vọng – ngóng trông về với Cha bởi chỉ nơi Cha con mới được sung mãn và no đầy, và chỉ mình Cha mới đủ sức cảm hoá và thánh hoá con người con, để nhờ đó con cũng biết yêu người như Cha dạy con phải hằng luôn mến yêu. Con vọng – hoài mong về với Cha, bởi con biết Cha cũng hoài vọng – ngóng trông con quay trở về.
A. Ngọc Hạnh, LCSP
15/12/2012

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.