Tha Thứ Cho Nhau


Thứ Năm sau CN XIX TN

Lời Chúa: Mt 18, 21 - 19, 1

Nhà có bốn đứa: Tí, Tẹo, Tèo, Teo. Một hôm, Tí, Tẹo, và Tèo dẫn Teo đến gặp bố và bảo, “Bố, thằng Teo ngổ nghịch quá, tụi con hết chịu nổi. Bố phải đuổi nó đi, không thì chúng con sẽ bỏ nhà đi đó.” Teo nhìn ba anh chị, rồi nhìn bố, rơm rớm nước mắt vì lo sợ. Bố nhìn Teo, rồi nhìn Tí, Tẹo, và Tèo, ôn tồn bảo, “Tí, Tẹo, và Tèo lớn rồi nên bố không phải lo nữa; vì vậy, chúng con muốn đi đâu thì đi, nhưng Teo thì còn quá nhỏ, chưa biết phân biệt phải trái nên hay lỗi phạm điều này điều kia. Bố chưa an tâm về Teo, vì vậy, con phải ở lại đây với bố để được sửa dạy thêm.”

Câu chuyện gợi nhớ trình thuật mà Thánh Sử Matthêu hôm nay thuật lại:

Khi ấy, Phêrô đến thưa cùng Chúa Giêsu rằng, "Lạy Thầy, khi anh em xúc phạm đến con, con phải tha thứ cho họ mấy lần? Có phải đến bảy lần không?" Chúa Giêsu đáp, "Thầy không bảo con phải tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy. Về vấn đề này, thì Nước Trời cũng giống như ông vua kia muốn tính sổ với các đầy tớ. Trước hết người ta dẫn đến vua một người mắc nợ mười ngàn nén bạc. Người này không có gì trả, nên chủ ra lệnh bán y, vợ con và tất cả tài sản của y để trả hết nợ. Người đầy tớ liền sấp mình dưới chân chủ và van lơn rằng, "Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn, và tôi sẽ trả lại cho ngài tất cả." Người chủ động lòng thương, trả tự do và tha nợ cho y. Khi ra về, tên đầy tớ gặp một người bạn mắc nợ y một trăm bạc. Y tóm lấy, bóp cổ mà nói rằng, "Hãy trả nợ cho ta." Bấy giờ người bạn sấp mình dưới chân và van lơn rằng: "Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn, tôi sẽ trả hết nợ cho anh." Y không nghe, bắt người bạn tống giam vào ngục, cho đến khi trả nợ xong. Các bạn y chứng kiến cảnh tượng đó, rất khổ tâm, họ liền đi thuật với chủ tất cả câu truyện. Bấy giờ chủ đòi y đến và bảo rằng, "Tên đầy tớ ác độc kia, ta đã tha hết nợ cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta; còn ngươi, sao ngươi không chịu thương bạn ngươi như ta đã thương ngươi?" Chủ nổi giận, trao y cho lý hình hành hạ, cho đến khi trả hết nợ. Vậy, Cha Thầy trên trời cũng xử với các con đúng như thế, nếu mỗi người trong các con không hết lòng tha thứ cho anh em mình.” Khi Chúa Giêsu nói những lời đó xong, thì Người bỏ xứ Galilêa mà đến Giuđêa, bên kia sông Giođan. (Mt 18, 21 - 19, 1)

Đối với Phêrô, môn đệ của Đức Giêsu thì phải tha thứ, nhưng tha thứ cũng có mức độ hay giới hạn nào đó, chứ ai rãnh rỗi mà tha hoài. “Quá tam ba bận” hay bảy lần đây? Ông lon ton đến hỏi Thầy để xác định cho chắc, “Thầy, khi anh em xúc phạm đến con, con phải tha thứ cho họ mấy lần? Có phải đến bảy lần không?" Nguợc với những gì ông chờ đợi, Thầy bảo, “Bảy mươi lần bảy lận con ơi.” Câu trả lời của Thầy cho ông biết rằng: tha thứ không bao giờ là đủ; tha thứ không có giới hạn hay mức độ; không ai được nói rằng, “Tôi đã tha thứ đủ rồi, bây giờ tôi không còn bị buộc phải tha thứ nữa.”

Và chuyện kể về Đức Vua (Thiên Chúa) và con nợ của ngài:

“Mười ngàn nén bạc” là một món nợ kếch xù và con nợ tuyệt đối không có khả năng thanh toán. Nếu ông chủ nhất định đòi lại nợ, người đầy tớ sẽ mất hết những gì làm nên cuộc sống của anh. Anh sẽ phải thanh toán món nợ bằng chính bản thân, tự do, gia đình, và tài sản. Anh sẽ mất tất cả và cuối cùng rơi vào tình cảnh khốn quẫn hết sức thê thảm, thậm chí tuyệt vọng. Người chủ biết rõ hoàn cảnh tuyệt vọng của anh và đã động lòng thương trước lời khẩn cầu. Ông không chấp nhận cho anh gia hạn, nhưng xóa hoàn toàn món nợ cho anh. Như thế, anh không những được giải thoát khỏi món nợ, nhưng còn thoát khỏi nỗi bất hạnh và cảnh khốn quẫn đe dọa anh lâu nay. Anh được phục hồi sự sống. Thế nhưng, thay vì biết ơn và noi gương chủ, anh đã tỏ ra ác độc và nhẫn tâm với người chỉ nợ anh một khoản rất nhỏ. Do thiếu lòng thương xót, anh mất tất cả những điều tốt đã nhận: nhà vua bỏ anh vào ngục và cho lý hình hành hạ cho đến khi anh trả xong món nợ.

Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta chấp nhất nhau những lỗi rất nhỏ nhặt. Vì một cái lợi rất nhỏ, chúng ta sẳn sàng khai trừ anh em ra khỏi quỹ đạo yêu thương. Chúng ta quên mất một điều quan trọng: Thiên Chúa đã tha thứ những lỗi lầm của chúng ta cách vô điều kiện bằng một trái tim vô giới hạn. Mỗi ngày tham dự Thánh Lễ hay trước giờ ăn, chúng ta thường thân thưa cùng Chúa rằng, “Xin tha tội cho chúng con như chúng con cũng tha cho kẻ có nợ với chúng con” (Mt 6, 12). Sâu xa hơn, khi cầu nguyện như thế, chính chúng ta đang thưa với Chúa, “xin Cha đừng tha thứ cho chúng con, nếu chúng con đã không tha thứ cho người ta” bởi vì Cha (chỉ) “tha nợ cho chúng con” trong mức độ chúng con đã “tha cho kẻ có nợ chúng con.” Mà nếu chúng ta không tha cho anh em, làm sao Cha trên Trời có thể tha cho chúng ta?

Lạy Cha chúng con ở trên Trời, vì lòng nhân lành vô biên, Cha đã tha thứ tội lỗi chúng con, xin cho chúng con cũng biết tha thứ cho nhau. Xin cho chúng con ý thức hơn lời Kinh chúng con cầu xin mỗi ngày để chúng con quảng đại hơn với anh em, hầu chúng con nhận được sự thứ tha của Cha. Xin cho chúng con cũng nhận chân được phúc lành của mối phúc thứ năm, “Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương” (Mt 5,7).
A. Ngọc Hạnh, LCSP
16/8/2012

Đăng nhận xét

[blogger]

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.