Nhà Em nghèo. Từ nhỏ Em đã sống xa Cha Mẹ. Em ở thị trấn với các anh chị để đi học trong khi Cha Mẹ quần quật ở làng quê cầy sâu cuốc bẫm. Cơm Em ăn không đủ no nên có hôm Em ngất xỉu nơi tháp chuông Nhà Thờ. Em hiền lắm.
Sáng 16.01.1981, lúc 9:00, Em đến thăm Anh. Quan sát Anh làm việc một lúc, Em bắt đầu hỏi,
- “Anh, anh làm cái gì vậy?” Em nhỏ nhẹ.
- “Rẹt rẹt.” Chỉ có tiếng chiếc bào gỗ cùng dùi đục lên tiếng.
- “Anh, anh đang làm cái gì vậy?” Em lập lại.
- “Rẹt Rẹt.” Anh không trả lời, mắt dán vào tấm ván đang bào.
- “Anh, anh đang làm cái gì vậy?” Em hỏi lần thứ ba. Anh ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn Em cười.
- “Anh đang đóng tủ,” Anh trả lời. Kỳ thật Anh đang đóng hòm.
- “Mai mốt anh đóng cho Em một cái nghen,” Em nài nỉ.
- “Ừ.” Anh trả lời, cốt để Em thôi lải nhải làm anh mất tập trung vào công việc. Được lời hứa của Anh, Em bỏ đi.
Chiều. Lúc 3:00 giờ, Em chết. Em chết trên đuờng đi đón Chị đi làm về. Chiếc máy cày to lớn cán qua người Em. Em chết không một lời trăn trối. Anh dẹp bỏ mọi công việc, đến thăm Em, và dày công làm cho Em tấm hòm đẹp nhất. Anh dùng loại cưa kim cưa từng chữ cái nhỏ để dán lên hòm Em. Bên trái là hàng chữ CẦU CHO LINH HỒN PHÊRÔ NGUYỄN NGỌC HIẾU và bên kia là SỰ SỐNG KHÔNG MẤT NHƯNG CHỈ ĐỔI THAY.
*****
Hôm nay, Bà Góa từ làng quê Canaan lôi thôi lếch thếch đến gặp Thầy Giêsu, vốn nổi tiếng nhân lành và tài giỏi, chữa bệnh bách phát bách trúng. Không ai đến với Thầy mà không khỏi bệnh. Bà là người Canaan. Thầy và các Đệ Tử của Thầy là người Do Thái. Người Do Thái không ưa người Canaan, vốn bị cho là “con chó ngoại đạo.” Thương con, đứa con gái duy nhất đang bị quỷ ám, Bà vượt qua e dè, mặc cảm, sợ hãi, và lo lắng để đến với Thầy. Mà thật sự, nếu không đến với Thầy, Bà biết đến cùng ai?
Đường xa mệt mõi chẳng kịp nghỉ ngơi, vừa thấy Thầy, Bà lếch đến cạnh bên,
- “Thầy ơi, xin thương xót tôi. Con gái tôi bị quỷ ám khốn cực lắm." Thầy không đáp lại một lời.
Bỏ qua mặc cảm và lòng tự trọng vốn có, bà tiếp tục kêu xin,
- “Thầy ơi, xin cứu giúp tôi.”
Không thèm liếc mắt nhìn Bà, Thầy, cái vị Thầy nổi tiếng nhân lành và đức độ, buông một câu,
- “Không nên lấy bánh của con cái mà vứt cho chó.”
Shock! Tự ái dâng cao. Lòng tự trọng bị chà đạp thậm tệ. Nhưng không, Bà ôn tồn tự nhận mình là chó, và lại là con “chó con.”
- “Vâng, thưa Thầy, nhưng chó con cũng được ăn những mảnh vụn từ bàn của chủ rơi xuống.”
Lặng. Bà không xin điều gì lớn lao, ngoài trừ mảnh vụn thừa thãi rớt xuống từ bàn ăn, sau khi con cái trong nhà đã no nê thừa mứa. Chao ôi tấm lòng một Bà Mẹ! Chao ôi một niềm tin mạnh mẽ! Thầy chịu thua.
- "Này bà, bà có lòng mạnh tin. Bà muốn sao thì được vậy." Và ngay lúc đó, con gái bà đã được lành.
Làm sao Thầy lại không chạnh lòng cho được? Người chỉ thử thách Bà thôi, hay nói đúng hơn, Người đang muốn cho con cái của Người thấy: lòng tin của họ không bằng một “con chó ngoại đạo” mà họ đang khinh khi.
Thầy ơi, xin ban cho con lòng tin như Bà. Xin cho con biết lải nhải cầu xin khi niềm tin của con dường như lụi tắt, để nhờ cái lải nhải khuấy động của con, Thầy chạnh lòng mà ban cho con điều con cầu xin.
A. Ngọc Hạnh, LCSP
15/12/2011
Đăng nhận xét