Các Tông đồ vì sợ người Do Thái nên đã quy tụ bên nhau trong căn phòng đóng kín. Các ông sợ hãi và lo lắng nên dường như mất đi sự nhẹ nhàng, tĩnh lặng trong tâm hồn cũng giống như ngọn nến kia đang run rẩy, dập dờn trước cơn gió mạnh như muốn nuốt chửng lấy nó. Trong khi sự hoảng sợ đang âm thầm gặm nhấm các Tông đồ thì Chúa Giêsu hiện ra. Điều đầu tiên Chúa Giêsu nói với các ông là: “Bình an cho anh em” Bình an là điều đầu tiên Chúa nói khi người gặp lại các Tông đồ, vì Ngài biết các Tông đồ cần bình an hơn tất cả, Ngài biết các ông đang lo lắng và hoảng sợ. Đó phải chăng cũng là điều Chúa muốn gửi gắm cho mỗi người trẻ chúng ta trong cuộc sống thường ngày! Vì Ngài biết rằng trong cuộc sống ngày nay không phải tất cả chúng ta đều có sự bình an! Giây phút này chúng ta hãy soi vào sâu thẳm tâm hồn mình, chúng ta đã thực sự bình an hay chưa?
Có là bình an không khi chúng ta-những tân sinh viên còn đang bỡ ngỡ - hào hứng đó nhưng cũng lo lắng vì sống trong một môi trường mới với những thầy bạn mới, không còn được ủ ấp trong vòng tay của cha mẹ, lo lắng về học tập, về chỗ ăn ở hay làm sao để giữ vững đức tin trong một môi trường có thể nói là ‘cỏ lùng’ nhiều hơn ‘lúa’ này!
Có là bình an không khi chúng ta, những sinh viên, lo lắng để vượt qua các kì thi, lo lắng về những chi phí cho từng bữa ăn, lo lắng trước những rung động đầu đời hay trước một lối sống hiện đại đang len lỏi vào đời sống sinh viên và dần xa Chúa trong những cuộc vui chơi!
Có là bình an không khi chúng ta, những sinh viên đã ra trường, đang mải mê tìm kiếm một công việc với mức lương khá để có thể trang trải cuộc sống và hỗ trợ cho những đứa em đang học, hay lo lắng trước một môi trường hoàn toàn khác trước-có nhiều cạm bẫy và nhiều sự dối trá hơn, vậy làm sao để giữ được mối dây với Chúa đây!
Các bạn mến! Có thể do áp lực hay thất bại trong công việc, trong học tập và cuộc sống, hay thiếu thốn tiền bạc, hay những thiệt thòi trong nhiều điều khác… mà ta cảm thấy lo lắng và mất bình an, thế nhưng đừng bao giờ hỏi tại sao tôi đẹp trai hay đẹp gái, tôi học giỏi, giầu sang của cải, địa vị mà vẫn cảm thấy mất bình an! Đó là điều có thể lắm nếu như tâm hồn ta thiếu vắng Thiên Chúa. Vì bình an đích thực xuất phát từ Thiên Chúa và cũng chỉ trong Ngài mà ta duy trì được sự bình an đó mà thôi!
Các bạn biết không! Do hậu quả của tội lỗi và của việc lạm dụng tự do nên khi được sinh ra trên trái đất này, chúng ta phải đối mặt với muôn vàn sự dữ, đau khổ. Sách Sáng Thế ký thuật lại: ‘Từ nay ngươi phải làm lụng vất vả đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có mà ăn, còn ngươi phải mang nặng đẻ đau…mi phải ăn bùn đất suốt đời mi’. Và hậu quả nặng nề nhất là con người phải chịu cái chết đau thương…trầm luân muôn đời. Lo lắng và mất bình an cứ bám lấy chúng ta là vì thế! Con người quá nhỏ bé, theo Pascal thì ‘Con người cũng chỉ là cây sậy biết suy tư’. Con người bị ‘quẳng ra đó’ với đầy sự nguy hiểm, không thể tự mình sống nếu không được trợ giúp. Thế nên chúng ta có thể làm được gì nếu không là phó thác vào bàn tay quan phòng của Thiên Chúa-Đấng đã sinh ra ta! Vả lại, chúng ta lo lắng điều này điều kia cũng vì tin rằng nếu cố gắng thì mình sẽ lo liệu được. Nếu mình tự lo liệu được tất cả thì thử hỏi Chúa có còn làm việc được gì nơi mình không? Nói theo cách nào đó thì mình đang ngăn cản Chúa làm việc trên cuộc đời mình, để chỉ mình làm chủ công việc, cuộc sống của mình mà thôi! Thiên Chúa đã không còn chỗ đứng trong lòng nhân loại. Giờ đây Ngài có thể làm được gì khi cánh cửa tâm hồn con người đã bị khóa kín? Thử hỏi Thiên Chúa có đau đớn không?
Thế nhưng, trái lại với sự bất trung và thờ ơ của con người, Chúa Giê-su vẫn một mực trung kiên, thương yêu vô bờ bến, Ngài không hề bỏ rơi con cái Ngài. Như 1 sự gửi gắm yêu thương cuối cùng cho trần gian-nơi đầy dẫy những tỗi lỗi, lo lắng và đau khổ- Chúa Giê-su để lại bình an và Thánh Thần cho các Tông đồ, cũng là cho mỗi người chúng ta trước khi Ngài về cùng cha.Tín thác rằng Chúa Thánh Thần đang hiện diện và làm việc 1 cách sống động trong thế gian này, giữa chúng ta đây. Chúng ta cùng nguyện xin Chúa Thánh Thần thổi luồng gió mới vào tâm hồn mỗi người chúng ta. Để chúng ta hân hoan bước vào năm học mới với 1 sức sống mới, tinh thần mới, cố gắng mới, ước mong biến đổi chính tâm hồn chúng ta và môi trường sống của chúng ta. Gia đình Thiên Ân mến! Lo lắng, đau khổ vẫn còn đó, trong mỗi chúng ta hay trong những mảnh đời xung quanh ta. Thế nhưng hãy tín thác ‘gửi gắm’ những lo lắng cho Chúa để chúng ta đến với nhóm và với nhau trong sự vui tươi, thánh thiện, để góp chút ‘muối’ của yêu thương và chút ‘men’ của lòng nhiệt thành. Xin cho chúng ta biết ‘trao thân quen, kết bằng hữu’, trao nhau thêm 1 cái nắm tay, hơn 1 nụ cười như 1 nhịp cầu của tin yêu và hiệp thông. Vì khi chúng ta sống vui tươi, bình an, hạnh phúc thì đó là hoa trái của Chúa Thánh Thần, và là bằng chứng của sự bình an đích thực mà năm xưa Chúa Giê-su đã trao cho chúng ta.
Ps: Xin phép phó nội nha, thấy cả nhà, đặc biệt là BĐD đang tất bật lo đủ thứ chuyện, hy vọng bài chia sẻ giúp cả nhà có đủ thời gian dừng lại tí xíu để cảm thấy bình an hơn!
CuMeo
20/9/2012
Bình Luận: Hay quá anh ơi! Thích câu này quá: "đừng bao giờ hỏi tại sao tôi đẹp trai hay đẹp gái, tôi học giỏi, giầu sang của cải, địa vị mà vẫn cảm thấy mất bình an! Đó là điều có thể lắm nếu như tâm hồn ta thiếu vắng Thiên Chúa."
Buiquan0707
Cảm ơn Cumeo. Bài chia sẻ hay lắm, có chiều sâu. Nhưng xin góp ý một chút. Mình nhận thấy có câu này không ổn: "Thế nhưng, trái lại với sự bất trung và thờ ơ của con người, Chúa Giê-su vẫn một mực trung kiên, thương yêu vô bờ bến, Ngài không hề bỏ rơi con cái Ngài." (đầu đoạn cuối) Trong tương quan với Chúa Giêsu, chúng ta là anh em, chứ không phải con cái. Chúng ta chỉ là con cái Chúa Cha thôi.
NamHoang
Cảm ơn... hình như là đến "anh" đồng hành mới thì phải. Tương lai có người quánh giá cho mấy bài chia sẻ này rồi, trước giờ "cây nhà lá vườn" không thôi, thì ra cũng có lúc mình "lạc đạo" thế này! Cảm ơn thầy rất nhiều! Hẹn sớm gặp thầy (dù biết là tên Nam.SJ k lạ nhưng chưa nhớ ra thầy, hì hì)
CuMeo
Đăng nhận xét